
ng thì lập tức xoay người, trông thấy một gã đàn ông đeo khẩu trang, ăn mặc rách rưới ở sau lưng Đỉnh Phong, trên tay còn cầm dao găm, sắp sửa chạy đến bắt Đỉnh Phong.
Trần Thực nhìn xung quanh, sau đó nhặt lên một thanh gỗ.
Đỉnh Phong sợ hãi núp sau bức tường, run rẩy bắt đầu gọi 110.
Dù sao thì vóc dáng của Trần Thực nhỏ gầy, bị gã đàn ông kia đánh cho một hồi thì đã bất tỉnh lăn quay trên mặt đất.
Nhìn thấy gã đàn ông kia sắp đâm dao găm vào bụng Trần Thực, Đỉnh Phong không thể làm ngơ, cô nhặt viên gạch bên cạnh, đập vào đầu hắn ta.
Động tác của hắn ta dừng lại, trên đầu chảy máu, đôi mắt bị vệt máu chảy xuống nhìn về phía Đỉnh Phong, hắn ta chậm rãi từ bên cạnh Trần Thực đứng dậy, quơ bàn tay đang cầm dao găm tiến về phía Đỉnh Phong.
Sự chênh lệch giữa đàn ông và phụ nữ, lúc này thật sự là một điểm trí mạng.
Thậm chí Đỉnh Phong đã cảm giác được lưỡi dao đang rạch quần áo của mình, cảm giác được nó chạm vào da.
Cô nghĩ, có lẽ là cô sắp chết rồi.
Cả đời này, nếu còn điều gì khiến cô tiếc nuối … đó là không thể chăm sóc Dương Đán đến già, còn có…
Nhớ tới khuôn mặt kia.
Khẽ nở một nụ cười cay đắng, tới lúc này mà cô lại nghĩ đến anh.
Aiz …
Đột nhiên Đỉnh Phong nghe thấy có tiếng bước chân vội vã chạy đến, rất nhanh, rất nhanh.
Gã đàn ông cầm dao găm bị đá sang một bên.
Đỉnh Phong trông thấy một bóng lưng quen thuộc, rất quen thuộc.
Là bóng lưng mà suốt năm năm qua cô yêu nhất, cũng hận nhất.
Động tác của anh quyết đoán và dứt khoát, đạp một đạp vào hông gã đàn ông kia, khuỷu tay nện vào gáy, tiếp đó lại lấy súng dí vào đầu hắn ta.
Đỉnh Phong nằm trên mặt đất, nhìn khuôn mặt của Tiêu Mộc.
Cô không biết phải nên cười hay nên khóc.
Tiêu Mộc quay đầu, hỏi: “Em có sao không?”
Đỉnh Phong từ từ bò dậy, sờ thử lên lưng, mặc dù hơi đau nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến xương, cô nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ thả lỏng, dưới ánh đèn, làn da màu lúa mạch lại như phát ra một loại hào quang không biết dùng từ nào để miêu tả, anh nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Đôi mắt của Đỉnh Phong đột nhiên trợn to, cô hét lên: “Cẩn thận!”
Gã đàn ông bên dưới Tiêu Mộc đột nhiên dùng dao găm đâm về phía anh.
Âm thanh kim loại cứa vào thịt, bạn đã từng nghe thấy chưa?
Rất hưng phấn, rất chói tai.
Tiêu Mộc bị hắn ta đâm một nhát rất sâu vào bụng.
Anh chịu đựng đau đớn, cầm súng lục nã một phát vào đầu hắn ta, sau đó gục xuống.
“P-Ằ-N-G… ——” Âm thanh vang dội, đánh thức người dân xung quanh.
Đỉnh Phong lảo đảo chạy về phía Tiêu Mộc, nước mắt của cô tràn ra khóe mi, ôm Tiêu Mộc đã bất tỉnh, cô khóc đến chết đi sống lại.
“Khụ… Khụ… Đỉnh Phong, anh chưa chết…” Tiêu Mộc mở to mắt, yếu ớt nói: “Không sao đâu, một chút vết thương này, không chết được.”
Đỉnh Phong gục mặt, thấp giọng khóc nức nở.
“Vì sao?”
“Vì sao anh lại đến đây?”
Tiêu Mộc nhẹ nhàng nói: “Bởi vì, anh vẫn luôn chờ em.”
Đỉnh Phong ngồi sụp trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Vì sao quanh đi quẩn lại, vẫn là anh.
Chương 49
Tiêu Mộc đã trở thành anh hùng trong thành phố của bọn họ, không chỉ tử hình tên tội phạm giết người ngay tại chỗ, mà cả việc anh xả thân cứu người cũng khiến bao nhiêu cô gái phát cuồng.
Sau đó Trần Thực lại chủ động nói chia tay với Đỉnh Phong, anh ta nói: “Tôi cho rằng, nhân tài như vậy mới xứng với cô gái ưu tú như em.”
Mối quan hệ này cuối cùng cũng kết thúc.
Bây giờ cả khu này, mọi người đều biết Tiêu Mộc thâm tình với cô cỡ nào rồi.
Vì thế Đỉnh Phong rất đau đầu, thỉnh thoảng đi trên đường có người nhận ra cô, lại hưng phấn chạy tới hỏi cô và Tiêu Mộc có đến với nhau hay không.
Đàn ông như vậy, không cần phải nói cũng không có khả năng thuộc về mình.
Lần nào Đỉnh Phong cũng trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Sau đó, dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của bọn họ, cô xoay người bước đi.
Mấy ngày này, thỉnh thoảng cô sẽ đến bệnh viện thăm Tiêu Mộc, mỗi lần trông thấy cô, anh đều cười rất tươi.
Thỉnh thoảng cô lại gặp mẹ Tiêu Mộc vào bệnh viện chăm sóc cho anh.
Hiển nhiên bà đã biết cô là ai, vậy nên thường hay dùng ánh mắt như đang nhìn con dâu để nhìn cô.
Mỗi lúc thế này, thân thể cô đều run lên.
Không thể phủ nhận, đêm hôm đó, cô đột nhiên đã hiểu rõ trái tim mình, hiểu rõ ai là người cô yêu nhất.
Hình bóng anh vẫn luôn nằm khuất sâu trong lòng, cuối cùng lại hiện ra.
Cô từng cho là mình đã không còn yêu Tiêu Mộc, nhưng khoảnh khắc đó cô đã hiểu được, không phải là không yêu, chỉ là trước giơ cô vẫn giấu anh vào nơi sâu nhất trong lòng, lại không ngờ đã bị người ta phát hiện ra mà thôi.
Nhưng, cô không có cách nào cho mình một lý do để ở bên anh.
Giống như là ngầm hiểu ý nhau, Tiêu Mộc cũng không nói mấy câu như kiểu muốn cô quay về với anh.
Sau khi xuất viện, anh lại thường xuất hiện dưới nhà cô, đưa một ít đồ ăn vặt, cũng thường đến đón cô những lúc tan tầm, chỉ là anh không đi bên cạnh cô nữa mà chỉ lẳng lặng đi sau lưng cô.
Ngẫm lại thì bây giờ cách mà bọn họ ở cạnh nhau, chẳng phải cũng giống như năm năm trước hay sao?
Chỉ là bây giờ, anh là người đi sau, còn