
biết chứ. Làm cô ấy tổn thương, cậu cũng đâu có vui vẻ gì. Chỉ là, cậu phải bảo vệ người cậu yêu. Nhưng tại sao lại thấy lưu luyến con ma nhỏ đó? Ở bên cô, cậu có thể cười một cách thoải mái như thế, mới không phải che giấu mình qua cái bề ngoài hoàng tử. Thế nhưng, sâu trong lòng cậu vần ngầm mặc định Kiều Anh mới là người cậu yêu thương. Rốt cuộc từ bao giờ cậu lại thành ra thiếu quyết đoán như này?
Thiên An thấy em trai không nói thì thở dài. Cô đứng dậy đi lại gần Khởi Nam. Vỗ vỗ đầu em trai, cô nói:
– Dù em có chọn ai thì chọn nhưng nhớ kĩ một điều, một trái tim không thể chứa cùng lúc hai hình bóng.
Khởi Nam mím môi, mái tóc đen rũ xuống như muốn giấu đi cảm xúc của chủ nhân. Trong ánh đèn, chiếc khuyên tai kim cương ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh quý giá.
CHAP 8.2
Trên một cái bàn nhỏ trong phòng khách nhà Bảo Khánh, Thiên An ngồi thảnh thơi nhai khoai tây chiên. Quăng chân lên ghế, cô ngồi chăm chú xem phim. Đôi mắt như muốn dán sát vào cái ti vi, tay bốc khoai tây cho vào miệng, Thiên An cô hoàn toàn coi mọi thứ xung quang là không khí. Bảo Khánh đi ra từ bếp, thở hắt ra nhìn người trên ghế.
– Cậu có vẻ thật rảnh rỗi.
– Dĩ nhiên, không thì cậu nghĩ tớ đến nhà cậu để ngắm cậu chắc.
Thiên An bỏ miếng khoai tây bự tổ chảng vào mồm nhai nhóp nhép, nhướn mày nói. Bảo Khánh hếch môi. Coi nhà anh là cái gì đây? Ổ tị nạn? Nghĩ thế nhưng anh lại chẳng nói gì, ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra chơi game, hoàn toàn mặc kệ cô đồng nghiệp cũ. Một lúc sau, bộ phim trên ti vi kết thúc. Thiên An đặt bát khoai tây đã trống rỗng xuống bàn, liếm qua môi rồi chằm chằm nhìn Bảo Khánh.
Chơi game mà có người nhìn chằm chằm mình thì rất là phân tâm. Bảo Khánh sau lần thứ 3 thua trận thì bực mình ném điện thoại xuống ghế, ngẩng mặt nhìn Thiên An:
– Có chuyện gì thì nói đi.
– Con bé Nhật Linh đó có gì không bình thường đúng không? Không phải chỉ là những thông tin cậu đã nói thôi mà còn thứ gì khác đúng không?
Bảo Khánh trong lòng giật mình nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình thường. Nhất định không thể để thêm người nào biết.
– Ăn nhiều khoai tây quá lên lú rồi à?
– Tớ đang hỏi nghiêm túc. Từ lúc gặp con bé đó tớ đã luôn nghi ngờ. Nó là… -Thiên An thấp giọng xuống. – Nó là Dương Tiêu đúng không?
Bảo Khánh ngoài mặt vẫn bày ra bộ mặt lạnh te nhưng bên trong thì cuống muốn chết:
– Cậu nói vớ vẩn gì nữa đấy?
– Nói luôn đi, với Thiên An thì trước sau gì cô ấy cũng biết thôi.
Minh Duy đẩy cửa đi vào. Bảo Khánh nhíu mày. Nhà anh thành cái chợ từ khi nào thế?
Thiên An hài lòng nhìn Minh Duy, hất mặt thị uy với Bảo Khánh. Minh Duy ngồi xuống ghế, mặt nghiêm túc:
– Nhật Linh không phải Dương Tiêu.
Thiên An đen mặt, Bảo Khánh thì ngớ người ra. Sau đó mấy giây thì quay mặt đi cười khúc khích, cười đến hai vai run lên. Thiên An biết mình bị hố, tức giận vớ quyển tạp chí bên cạnh ném thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Minh Duy. Minh Duy cười cợt né sang một bên. Thiên An nhảy đến bóp cổ Minh Duy lắc lấy lắc để, mái tóc đỏ cứ đảo qua đảo lại chóng cả mặt.
– Nói, nói đi. Tôi đang hỏi cực kì nghiêm túc đấy.
Minh Duy giơ tay đầu hàng, yếu ớt lên tiếng. Con nhỏ này, đồ phù thủy.
– Được rồi, cô nghĩ như nào thì nó là như thế.
Thiên An đơ người, lắp bắp:
– Vậy, con bé đó đúng là…
Minh Duy gật đầu xác nhận. Sắc mặt Thiên An vô cùng biểu cảm.
…..
Quán bar TNG ngập tràn trong ánh sáng lập lòe. Tiếng nhạc xập xình như muốn xuyên thủng não bộ. Mùi thuốc lá và rượu bia phảng phất trong không gian. Trên sàn, những cô gái trẻ thân hình bốc lửa với những bộ cánh hở hang điên cuồng lắc. Vòng một bồng đảo ẩn hiện sau cái áo trễ ngực bó sát lấy thân mình. Mấy tên con trai tầm tuổi choai choai phì phèo điếu thuốc như dân nhà nghề.
Ở một góc quán, Khởi Nam với Song Vũ đang ngồi. Khởi Nam uống cạn ly rượu trong tay. Đưa mắt nhìn ra sàn, cậu cười nhẹ một cái. Song Vũ ngửa người ra ghế, tay đung đưa ly rượu nhạt màu:
– Sao hôm nay mày lại có nhã hứng đến đấy thế?
– Tự nhiên thích. – Khởi Nam lạnh nhạt đáp.
Song Vũ cười thầm. Thằng nhóc này, lại xảy ra chuyện gì đây? Mười giờ tối lại đến nhà cậu lôi cậu đến bar. Đến rồi thì chẳng nói gì chỉ ngồi thẫn ra như mất hồn. Không phải tỏ tình với Kiều Anh rồi chứ? Sau đấy thì như nào? Bị đá không thương tiếc?
Nhật Linh bay lơ lửng cạnh Khởi Nam, mặt chun lại đưa tay lên bịt mũi. Boss sao thế? Lại vào cái chỗ quỷ quái này. Con người sao kì lạ thế nhỉ? Không hiểu sao những cái mùi khó chịu này họ có thể chịu nổi. Cô là ma còn thấy khó chịu. Thế này thì chết sớm là cái chắc. Nhật Linh trong lòng thầm cằn nhằn.
Song Vũ bỗng nhiên thấy lạ, cậu cảm thấy như có thứ đang nhìn mình chằm chằm không dời mắt. Đôi mắt từ trong bóng tối cứ như dán chặt vào người cậu khiến cậu không khỏi rùng mình. Quay người lại thì không thấy ai, Song Vũ tần ngần. Không lẽ dạo này học nhiều quá nên lũ lẫn rồi? Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh trào tới, xuyên dọc sống lưng, Song Vũ mất ý thức.
…….
Quán bar nhộn nhịp là vậy nhưng trong nhà vệ sinh lại im lặng không một tiếng động. Khởi Nam tựa người vào bồn rửa tay,