Pair of Vintage Old School Fru
Mãi mãi là bao xa

Mãi mãi là bao xa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324723

Bình chọn: 9.00/10/472 lượt.

Giới thiệu:

Câu chuyện kể về cô sinh viên Bạch Lăng Lăng học tại đại học T. Cô quen biết và yêu một chàng trai trên mạng, tên là “Mãi mãi là bao xa”. Cùng lúc ấy, vị giáo sư trẻ tuổi Dương Lam Hàng, người đàn ông hoàn-hảo-không-có-gì-để-chê xuất hiện, và làm xáo trộn cuộc sống của cô.



“Thực ra anh không nhớ em chút nào hết, ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em…”

” Cuộc đời anh là con đường thẳng tắp, chỉ bất ngờ vì em mà rẽ ngang…

….

Mở đầu :

Tháng tư, mùa anh đào nở hoa rực rỡ.

Hoa đào nở rộ đầy cành, rực rỡ sắc màu rơi rơi trong gió. Lăng Lăng đứng dưới tán cây, nhìn một màn mưa hoa bay lượn ngập trời.

Cô yêu nhất hoa đào không phải vì cảnh hoa rơi ào ạt lãng mạn trước mắt mà bởi số mệnh của nó.

Có người nói, số mệnh cây anh đào thật thê lương, thân cây to lớn không biết phải bồi đắp qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể bày

ra vẻ rực rỡ trong thoáng chốc trên nhân gian.

Lăng Lăng nói: Không! Khoảnh khắc bừng sáng chính là vĩnh hằng. Những gì tốt đẹp, được như vậy là quá đủ rồi.

Bạn đã bao giờ thử yêu thương một người, vì người đó mà dốc hết tình yêu, khóc cạn nước mắt cũng chưa từng hối hận?

Có người hỏi: Người con trai như thế nào lại có thể khiến cho cậu khóc cạn nước mắt cũng cam lòng?

Bên cửa sổ, chậu hoa nhài lại nở, hương thơm tươi mát giống như mùi của người đó.

Gió nhẹ thổi qua trước khung cửa, mang hương thơm say lòng người lượn lờ tràn ngập căn phòng.

Lăng Lăng nói: Một người con trai làm cho người con gái không thể quên… Nhân nùng như mực, vị đạm như trà. (con người nồng nàn như mực,

hương vị thanh đạm như trà)

Có người hỏi: Có thể kể cho bọn tớ nghe một ít chuyện xưa của cậu không?

Lăng Lăng nói: Được, nhưng chuyện cũ dài lắm, không biết nên bắt đầu từ đâu đây…

Quan Tiểu Úc nói: Vậy trước hết để tớ giới thiệu sơ qua với mọi người các nhân vật trong câu chuyện đi, người nào người nấy đều tuyệt!

Tâm Tâm nói: Nếu không muốn nghe cô ấy dông dài thì mời nhảy sang chương ba, để tớ kể cho mọi người một câu chuyện tình lãng mạn năm xưa…

Chương 1

Hôm nay đối với Quan Tiêu Úc là một ngày chấn động, cô phải chuyển sang phòng trọ mới. Kéo theo túi lớn túi nhỏ đổi phòng tất nhiên không phải

chuyện gì to tát, điều khiến cô kích động là bạn cùng phòng mới lại chính là người bị các cô mắng suốt ba tháng nay, hông nhan họa thủy không

hẹn mà gặp – Bạch Lăng Lăng! Nói thật, dùng cụm từ “hồng nhan họa thủy” để miêu tả Bạch Lăng Lăng có hơi khoa trương, nhưng nếu đi hỏi Tâm

Di, bạn cùng phòng với Tiểu Úc ở đại học thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói thế.



“Bạch Lăng Lăng!”

“Quan Tiểu Úc!”

Câu đầu tiên hai người chào nhau trong lần gặp đầu tiên là như vậy.

Tiểu Úc nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá từ trong ra ngoài cô bạn cùng phòng mới, Bạch Lăng Lăng hoàn toàn khác hẳn so với hình dung của cô.

Mái tóc đen mềm mại chấm eo buông xõa tự nhiên, làm tôn lên làn da mịn màng trắng nõn, dáng người cao gầy cân đối bên dưới lớp áo ngủ rộng

thùng thình vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ. Tuy thoạt nhìn giống như hơi thiếu ngủ, nhưng đôi mắt thông minh trong sáng lanh lợi, vẻ mặt

ôn nhu xinh đẹp nền nã khiến người trước mặt cảm thấy rất dễ chịu. Một nữ sinh như vậy nếu đi trong vườn trường hẳn sẽ tạo nên một quang cảnh

tuyệt đẹp, nhưng không thể gọi là tuyệt sắc mỹ nhân, càng chẳng nhìn ra ý vị hồn xiêu phách lạc chỗ nào.

Cô có thể làm cho Trịnh Minh Hạo, người được toàn đại học T công nhận là “nhân vật đình đám”, đánh nhau một trận chí tử với bạn thân nhất của

anh ta ư?

Tin đồn vẫn còn phải xem lại!

Ba tháng sau, Tiểu Úc nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm một quyển tiểu thuyết ngôn tình, ánh mắt lại dừng trên người Lăng Lăng.

Cô những tưởng loại nữ sinh “họa thủy” như Lăng Lăng, rất có thể dùng nhiều thủ đoạn này kia để lượn lờ kết thân với các nam sinh ưu tú một

cách thành thạo, nhưng qua một thời gian dài quan sát, cô phát hiện Lăng Lăng mỗi ngày ngoài việc đến phòng tự học ôn bài, thời gian còn lại đều

ở trong phòng ký túc, quên ăn quên ngủ ngồi trước máy tính cười ngây ngô.

Nam sinh có quan hệ mập mờ với cô đến một mống cũng không có chứ đừng nói chi yêu đương lăng nhăng.

Trong thâm tâm Tiểu Úc rất muốn chán ghét cô nhưng rốt cuộc chẳng tìm được chỗ nào để ghét.

Có điều cô cũng có nhược điểm, Lăng Lăng rất hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của người khác cho dù có khó xử đi nữa. Cô không bao giờ so đo với

người ta, cũng không để bụng chuyện gì, mọi việc cứ thoải mái. Chẳng hạn có thể vô tình nhìn thấy sổ tiết kiệm hay thẻ ngân hàng của cô để bừa

khắp nơi, hết tiền thì lấy đại một cái đi rút. Cô rất ít khi đi mua sắm, không đam mê hàng hiệu, lên mạng thấy bộ quần áo nào vừa mắt thì đặt

mua luôn, chờ người ta giao tới cửa, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô sở hữu một dáng người vượt trên cả tiêu chuẩn người mẫu. Điều khó hiểu

nhất là, cô ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ đúng giấc, trên giá sách nhét đầy đồ ăn vặt, khi nào đói thì lấy ra ăn tạm.

Nếu bảo cô không có cá tính thì chẳng có nữ sinh nào cá tính hơn cô cả. Đằng sa