Mãi mãi là bao xa

Mãi mãi là bao xa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325104

Bình chọn: 8.5.00/10/510 lượt.

muốn cười, nhưng cười không nổi! Cô kéo tin nhắn xuống tiếp: “Lâu rồi em không nhắn tin cho anh. Có chuyện gì xảy ra với em không?”

“Lăng Lăng, anh rất lo cho em, nếu được thì em trả lời anh nhé.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, một giọt lệ từ khóe mắt trào ra, rơi vỡ trước màn hình máy tính… Cô run run lấy khăn giấy, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

Anh có thể đừng quan tâm cô như vậy được không, để cô cam tâm từ bỏ, để họ tiếp tục làm bạn bè tốt của nhau, cùng trêu đùa, an ủi nhau như trước kia! T

hời gian của tin nhắn cuối cùng là ba mươi giây trước. “Em lên rồi à?”

Máu đông cứng trong người Lăng Lăng lại bắt đầu sục sôi, cô nhanh chóng đánh lại: “Anh có đó không?”

“Anh đang đợi em.”

“…”

Cảm giác tuyệt vọng cùng sung sướng hòa vào nhau… đan xen tạo thành một nỗi chua xót… “Em có khỏe không? Gầy đây có gặp chuyện gì buồn phiền không?”

“Không có, thi cử bận rộn thôi.” Cô xem giờ, hỏi: “Ở chỗ anh là ba giờ sáng hả? Sao anh còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được, có lẽ do thói quen sinh hoạt ngày đêm đảo lộn.”

“…”

Cô không muốn nói gì cả, khoảng cách xa nhau như vậy có nói cái gì cũng vô nghĩa. Cô cảm giác lồng ngực bị đè nén không thể hít thở, mũi chua xót đau đớn, cô muốn khóc lên thật to, tìm một nơi vắng vẻ trút hết những ấm ức trong lòng!

Nhưng cô là một bông hoa loa kèn hoang dã, cho dù sống giữa rừng núi hoang vắng cũng vẫn muốn kiêu ngạo mà nở! “Em còn đó không?”

Lăng Lăng lấy khăn giấy lau qua nước mắt trên mặt, một hồi lâu mới tìm được hai phím F và J, đưa ngón tay lên gõ: “Vẫn còn! Gần đây chắc anh cũng bận bịu lắm hả? Anh bận chuyện gì vậy?”

“Viết bài. Anh vừa nhận được thư của biên tập viên tạp chí, người xét duyệt của họ đánh giá rất cao kết quả nghiên cứu của anh nên đề nghị anh viết một bài hoàn chỉnh và chi tiết hơn.” “Viết bằng tiếng Anh hả? Em quyết định không xem thường anh nữa, có thời gian em học tiếng Anh với anh.”

“Được! Thực ra tiếng Anh không khó, cái khó là kỳ thi cấp bốn cấp sáu kia!” Cô nghĩ muốn trả lời: Haha! Thực ra tình yêu cũng không xa, cái xa là khoảng cách kia!

Lăng Lăng gõ bàn phím một cách khó khăn, mỗi lần đánh một chữ đều phải cố gắng hít thở thật sâu để bản thân không bị tắc thở mà chết.

Bên kia thấy cô không nói gì bèn đổi đề tài: “Cả ngày hôm nay anh cùng giáo sư thảo luận đề tài của anh, giáo sư đề nghị anh dùng phương pháp phân tích vi phân để nghiên cứu, nếu tìm ra một tổ chức mới cấp nano thì mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết, đống giấy lộn chất đầy phòng anh sẽ biến thành kết quả vô cùng giá trị…”

Cô xóa chữ trong khung chat, đổi thành một câu: “Chúc mừng anh đã tìm lại được nhiệt tình ban đầu, anh nhất định sẽ thành công!”

“Cám ơn em! Có điều từ ngày mai trở đi anh sẽ ở trong phòng thí nghiệm thâu đêm suốt sáng làm phân tích nên sẽ không có nhiều thời gian online nữa.”

Haiz! So với công tác nghiên cứu khoa học của anh, chút tình cảm nhi nữ nhỏ bé của cô có gì đáng nói đâu. Lăng Lăng vuốt vuốt ngực, cảm giác đau dịu đi không ít: “Vậy anh đi ngủ sớm đi, lấy tinh thần ngày mai còn làm thí nghiệm.”

Im lặng một lát, anh nói: “Nếu em thật sự muốn gặp anh, anh có thể thu xếp thời gian về nước một lần.” Tay cô chợt nắm chặt khiến mảnh khăn giấy ẩm ướt trong tay bị ép đến nhỏ nước. “Em chỉ nói chơi vậy thôi, tưởng mọi người ở gần nhau thì gặp mặt kết bạn chút. Xa như vậy còn gặp nhau làm gì, gặp rồi thì có ý nghĩa gì đâu?!”

Cô gửi tin xong không thấy anh trả lời…

Anh nhất định không biết, lúc cô đánh máy, nước mắt cũng rơi trên bàn phím. Đây là ưu điểm của Internet, lúc chat chit không nhìn thấy vẻ mặt nhau, không nghe được giọng điệu, sẽ không để đối phương biết được nỗi thống khổ của chính mình, cũng không nhìn thấy ánh mắt bi thương của người đó…Thật tốt biết bao!!!

“Khuya rồi, ký túc xá sắp đóng cửa.”

“Ừ, em có việc gì cứ nhắn cho anh nhé.”

“Vâng! Nếu thu được kết quả tốt nhớ báo em biết ngay nhé. Bye!”

“Em đi đường cẩn thận.” Lăng Lăng lưu tập tin chat, vịn vào ghế dựa đứng dậy một cách khó khăn. Cả thế giới một lần nữa bỏ rơi cô, vứt cô lại giữa màn đêm tối tăm đen kịt. Cảm giác này cô đã trải qua hai lần, lần đầu tiên là khi ông nội qua đời, lần thứ hai là lúc ba bỏ đi… Lần thứ ba, là mối tình đầu của cô!

“Về thôi, tốt nhất đàn ông trên đời đều bỏ mình đi hết đi!” .



Ra khỏi hàng net, cô ngửa đầu nhìn trời, đêm khuya trăng sáng cùng vài ngôi sao lấp lánh thật đẹp. Cô khẽ mỉm cười với trời cao: Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn… ánh trăng vẫn còn chiếu xuống nhân gian!

******

Sáng sớm hôm sau, Lăng Lăng cúi rạp trên bàn, dùng thước hết sức chuyên chú đo trên bản đồ thế giới vừa mua tối qua. Cô nổi tiếng mù địa lý, ngay cả bản đồ Trung Quốc còn xem không rành: “Liên Liên, cậu giúp tớ xem xem bang Massachusetts nằm ở chỗ nào?”

Liên Liên lưu luyến rời mắt khỏi vở bài tập nhìn sang: “Mới sáng sớm cậu đòi tìm bang Massachusetts làm cái gì? Tính thi vào Harvard à?!”

“Harvard nằm ở bang Massachusetts hở?” Cô chán ghét cắn cây thước trong tay:

“Đồ đáng ghét! Học trường xịn như vậy…”

“Ai chứ?” “Anh bạn khoa học gia của tớ!


Teya Salat