Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323724

Bình chọn: 8.00/10/372 lượt.

ấy. Cái này tối qua tớ viết. CHƯƠNG 5. TỎ TÌNH. (6)Kiệt Luân khá lúng túng, cậu ta liếc xuống cánh tay áo của mình rồi khẽ rùng mình, đắn đo. Tôi lừ mắt.– Tớ bị mỏi tay rồi đấy.– Lát tớ cầm được không?– Bộ cậu chê thư của tớ hả? – Tôi gào lên tức tối.Kiệt Luân giật mình, cậu ta cười trừ, nhìn tôi rồi chỉ xuống tay áo.– Để tay tớ sạch đã.Tôi liếc nhìn tay áo cậu ta, rồi nhìn theo hướng mắt của Kiệt Luân.WC – Nam.Mắt tôi suýt rơi.Té ra là cậu ta đi vào WC để rửa cái phi vụ mà tôi trót lỡ gây ra, và té ra nữa thì là, tôi theo chân cậu ta từ cổng trường vào tới tận WC – nam.Tôi nuốt nước bọt cái “ực”. Chỗ này cũng không phải quá tồi để đưa một phong thư.Thế rồi tôi cũng phải miễn cưỡng quay đầu lại khi Kiệt Luân vào WC. Phong thư vẫn trên tay, tôi ngậm ngùi đứng đợi.Nhưng trong giây phút tôi vừa quay đầu lại thì….Bộp – Cằm tôi rơi.Ngay phía sau tôi, Quang Anh đang đứng nhìn tôi tự lúc nào. Não tôi tê tê, đầu óc trở nên u mê. “Có lẽ nào cậu ấy hiểu nhầm không?”Tôi ngẩn người, thế này có phải là đào hố xong rồi lại bịt mũi khoái chí tự mình nhảy xuống không hở trời?Tay tôi như có công tắc tự động, vui vẻ giơ lên vẫy vẫy.Chẳng hiểu cái vẫy tay của tôi có hiệu lực và sức hút như thế nào mà Quang Anh ngập ngừng một chút rồi đi thẳng tới chỗ tôi.– Hey, Quang Anh đi đâu vậy? – Tôi cười híp cả mắt.– À, Uhm……Quang Anh ngập ngừng, rồi đưa lên trước mặt tôi chiếc khăn lau bảng cong queo. Tôi khẽ “à” lên một tiếng. Thì ra hôm nay tới phiên cậu ấy trực nhật lớp. Tôi bỗng dưng cảm động ghê gớm trước tinh thần tự giác làm việc nghiêm túc của cậu ấy, dù gì thì cậu ấy cũng là học sinh mới cơ mà.– Quang Anh……….Bồn hoa phía bên này còn đang đợi cậu đấy. – Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.Phía bên kia, nhỏ Hạnh Nhi đang chống nạnh, đôi mắt sáng quắc lên lạ thường. Nhìn thấy tôi, nhỏ vẫy tay rối rít, rồi lại đưa đôi mắt sắc bén nhìn Quang Anh.Quang Anh quay đầu lại nhìn tôi, rồi nhún vai.Tôi ngẩn người, lẽ nào tình cảm giữa Hạnh Nhi và Quang Anh lại phát triển nhanh như vậy? Mới hôm qua, dưới căn-tin, tôi vừa khám phá ra một bí mật : Hạnh Nhi thích Tùng Béo, và giờ thì : Hạnh Nhi và Quang Anh??!Nhanh như một tia chớp, tôi vội chạy lại phía Quang Anh khi câụ ấy định quay lưng lại. Tôi lén lút cho bức thư ý định đưa cho Kiệt Luân vào túi váy, rồi nhẹ nhàng tháo balo, lôi ra một bức thư khác.Như một kẻ ăn trộm, tôi len lén dúi phong thư vào tay Quang Anh.– Cái gì vậy?Quang Anh nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay, lạnh lùng hỏi tôi.Tôi he hé mắt ra đằng sau canh chừng nhỏ Hạnh Nhi, rồi hạ giọng thần bí.– Tớ viết cho cậu.– Cho tớ?Tôi gật đầu như gà mổ thóc, rồi lại thều thào.– Đừng cho ai biết nhé.Quang Anh mặt không sắc thái biểu cảm, lạnh tanh quay lại nhìn Hạnh Nhi, rồi lại đưa mắt xuống nhìn phong thư trên tay, nhún vai, ậm ừ.Nhìn bóng Quang Anh khuất dần sau những khóm cúc trắng. Tôi vỗ ngực thở phào. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng suôn sẻ. Thật là may khi ……..váy đồng phục nữ trường tôi có hai chiếc túi nhỏ ở hai bên hông. Nếu không thì tôi cũng không biết giấu phong thư định đưa cho Kiệt Luân ở đâu nữa.– Có vẻ như hôm nay là ngày cậu đưa thư thì phải?Không cần xoay người lại, tôi cũng đoán ra cái giọng trầm trầm như có ý cười ấy là của ai. Tôi cười như không, thủng thẳng đáp.– Thì coi như là những lời tâm sự không thể nói bằng lời được, nên viết ra giấy thôi.– Của tớ đâu?Kiệt Luân đi lên phiá trước mặt tôi, thản nhiên chìa lòng bàn tay của cậu ta như đòi tôi một thứ gì đó.Tôi ngớ người, rồi cũng chợt nhớ ra phong thư đang dúm dó trong túi quần, giọng tôi trầm xuống như mưa đá, thật thà khai.– Trong túi váy.Kiệt Luân bặm môi, lông mày cậu ta nhíu lại. Tôi cười méo, lôi trong túi váy ra một phong thư méo mó, rồi lại ra sức miết lại cho phẳng, chậm rãi bằng cả hai tay, dâng thư đặt lên bàn tay để ngửa của cậu ta.Cảm xúc lẫn lộn khó tả, rồi cũng chợt thấy xuất hiện cảm giác….………mình như là con nô tì đang dâng sớ cho chủ nhân……….Nhận được phong thư, ánh mắt người đối diện trầm tĩnh lại, trong mắt như ẩn ý cười. Rồi trong giây lát, Kiệt Luân quay gót, đút tay vào trong túi quần, huýt sáo và mang theo phong thư của tôi. Đi thẳng.Còn mình tôi trơ lại với cái mặt đần thộn và sau lưng cách đó chục bước chân, một cái bảng thông báo chữ trắng, nổi lên trên nền xanh to tướng. WC- nam.Có mà trong mơ tôi cũng không thể tưởng tượng nổi, tôi lại chọn WC – Nam là bối cảnh cho những bức thư của tôi. CHƯƠNG 6: HỢP ĐỒNG. ĐÃ KÍ. Cũng cảm thấy có phần lâng lâng khó tả khi suốt quãng đường từ WC đi ra có đến gần chục con mắt nhìn tôi chằm chằm khó hiểu. Ầy. Thật ra thì tôi cũng không khó chịu cho lắm, và cũng như để chứng minh mình là học sinh mới rất thân thiện và dễ gần, tôi cứ thế cười như mới đắc cử tổng thống, từ WC đến tận lúc vào lớp lận.— Giờ Ngữ Văn cũng đã bắt đầu được 15 phút, ấy vậy mà cậu bạn Kiệt Luân từ lúc vào lớp đến giờ, mặt cứ đăm chiêu như đang tập trung vào cái gì đó có tầm vĩ mô lắm. Thôi cũng kệ, tôi đảo mắt mấy vòng rồi


XtGem Forum catalog