
t Luân.– Bộ cậu định đi húc ai à?Tôi suýt sặc, cười ngắc ngứ.– Tớ thích uống Bò Húc.– Vậy mà gọi đồ uống sành điệu ghê.Nói thật nếu không nể tình cậu bạn đi cùng ban đầu tôi gọi là Đu Đủ, sau cảm tạ lần đưa về nhà mà gọi là Kiệt Luân, rồi đưa nhầm thư thành cùng hội cùng thuyền, nếu không tôi đã chí choé ngay lại rồi. Tôi lấy tay quệt ngang mồm, mở lời.– Căn-tin trường đúng là một nơi lí tưởng để kí hợp đồng đấy. Bắt đầu thôi.Kiệt Luân đảo mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn lon Bò húc, lát sau mới cất được tiếng. “Ừ.”Tôi cười hì hà, vỗ cái đét vào vai cậu ta, to tiếng.– Bộ cậu nghĩ tớ uống Bò húc xong húc đổ cậu với cái quán này hay sao mà co rúm người vào ghế thế.– Mấy đứa có đánh nhau hay say Bò Húc thì ra ngoài sân nhé. Quán toàn đồ dễ vỡ đấy.Tiếng cô chủ quán vừa dứt. Tôi câm như hến. Hí hoáy viết bản hợp đồng. Đại ý thế này.“ Hợp đồng thoả thuận trợ giúp.Tôi. Tống Linh Đan sẽ nhận đảm đương trách nhiệm giúp bạn Dương Kiệt Luân chơi ghita cho đến khi cậu ấy biết chơi và hài hài lòng thì thôi.Đổi lại, Dương Kiệt Luân sẽ giúp tôi có nhiều điều kiện để theo đuổi Quang Anh.Chúng tôi xin hứa sẽ làm đúng bản hợp đồng. Nếu một trong hai phá lệ, sẽ phải đồng ý một việc do bên kia đề ra ( không được vi phạm pháp luật).”Đặt dấu chấm cuối cùng. Hợp đồng. Đã kí!** NGOẠI LỀ : ĐÔI NÉT VỀ QUANG ANH.Cuộc hành trình tìm ra một Hoàng tử chính thức bắt đầu khi Linh Đan có nhờ tới sự trợ giúp của Kiệt Luân.^^. Để các bạn có thể hình dung rõ nhất về hai anh chàng này. Mình chia sẻ lên đây hình ảnh mới.* Quang Anh.– Lạnh lùng, Khó gần.– Tàn nhẫn.– Trêu đùa tình cảm của người khác.*** NGOẠI LỀ: ĐÔI NÉT VỀ KIỆT LUÂN.– Một chàng trai màu nâu. Bí ẩn và ngọt ngào.Kiệt Luân. ^^ CHƯƠNG 7. ĐÂY LÀ YUL. KIA LÀ JU.(P1) Tôi vừa phát hiện ra một sự thật. “ Uống Bò Húc rất rất rất dễ mắc WC” Vác cái bụng òng ọc nước ra khỏi tolet, tôi nặng nề lê cái thân vào phòng. Nằm trên giường, trăn trở nỗi thống khổ của kẻ uống quá nhiều Bò Húc.Ai bảo cái cậu bạn Kiệt Luân kia, rõ ràng tôi đã có ý thân thiện mời cậu ta uống Bò Húc, mà khi cậu ta đứng dậy trả tiền 5 lon Bò Húc ấy, mà cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái khó đoán.À thì tôi có cao hứng gọi 5 lon. Ừ thì cậu ta không thích uống Bò Húc. Ờ thì tôi cố gắng uống hết 4 lon, còn 1 lon tôi cầm tay mang về. Xót tiền thì đâu có tội, dù đấy là tiền của cậu ta nhưng mẹ tôi dặn tôi : Không-được-lãng-phí đấy nhé!!!Ầy, giờ thì “ Uống Bò húc rất rất rất dễ mắc WC”.Nhưng rồi cũng thấy tinh thần hứng khởi vì bản hợp đồng hôm nay.“ Phụt” Bên vai phải tôi. Thiên thần đang đứng trên mũi thuyền, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Quyết chí tung vang khẩu hiệu: “ Sống cho ngày hôm nay, ngày mai mặc kệ”.Chỉ có điều, người đang gò lưng chèo thuyền tới cái đảo xa xa có hai chữ bằng vàng sáng chói “ Quang Anh” kia là cậu bạn Kiệt Luân. Thiệt tình “ Có phúc cùng hưởng” à nha!“ Phụt” bên vai trái tôi, vẫn chiếc thuyền ấy, vẫn là người chèo thuyền ấy, chỉ có điều, người đang đứng ở mũi thuyền không phải là Thiên thần mà là Ác quỷ. Bà cô Ác quỷ cầm cái ô, chân tay run lẩy bẩy. Bên dưới, sóng đánh ầm ầm, nghe chừng thuyền đang chênh vênh dễ lật lắm. Chỉ tội cho người chèo thuyền, áo quần ướt sũng, cật lực chèo mà bà cô Ác quỷ quần áo khô bong đầu thuyền kia vẫn cằn nhằn đủ kiểu. Thiệt tình “ Có hoạ cậu chịu” à nha!Tôi rùng mình. Bao ý nghĩ trong đầu tan biến. Cũng cảm thấy tự hổ thẹn với lương tâm. Chậc!Nhưng trong lòng vẫn hô vang lập trường của mình, khảng khái mà nói rằng: Tôi là tôi trung lập giữa Thiên thần và Ác quỷ à nha!!!Chợt nhớ ra, lúc rời căn-tin trường, tôi có mặt dày xin số điện thoại của đối tác Kiệt Luân, bây giờ, mặt dày nhắn một tin nữa, đại ý là. “ Hey! Kiệt Luân về đến nhà chưa?” Sợ đối phương có thể hiểu lầm, tôi nhồi thêm vài từ đằng sau, “ Về rồi thì nghĩ kế hoạch ngày mai cho tớ nhé.”Bắt sóng rất nhanh, liền ngay sau đó, điện thoại của tôi réo ầm ĩ, tin nhắn mới.“Được.”“Được” – Nghe mà dễ chịu làm sao.“Được” – Nghe ấm cả ruột gan.“Được” – Nghe vững vàng ý chí.Tự cảm thấy may mắn vì ngồi cạnh cậu bạn này, tôi cười khúc khích. Được!Chẳng hiểu có phải phấn khích quá hay không, ruột gan bỗng dưng quặn lại, hơi thở phì phèo toàn mùi Bò Húc. Rồi cái giây phút khó quên, những bước chân quen thuộc chậm rãi, tôi vác mặt vào Toalet.***Ngày hôm sau, tôi dạy rất sớm. Chuẩn bị trang phục, sách vở, rồi co giò phóng như bay ra bến xe Bus gần nhà, đợi cậu bạn cùng thuyền kiêm chèo thuyền.Không lâu sau, Kiệt Luân xuất hiện.Đang ngồi đung đưa chân trên ghế đợi xe Bus, thấy cậu ta đến, tôi vội bật dậy, rồi cũngcố gắng sửa soạn một khuôn mặt thân thiện nhất, chìa tay ra phía trước, vẫy vẫy.– Cậu dậy sớm quá ha!Kiệt Luân đảo qua mắt nhìn tôi, gật đầu.Tôi được đà, tiến lên.– Thế cậu chuẩn bị chưa?– Rồi. Rất kĩ. Còn cậu? CHƯƠNG 7. ĐÂY LÀ YUL. KIA LÀ JU.(P1) (2)Tôi khấp khởi trong lòng, mừng ra mặt.– Tớ cứ theo cậu mà làm thôi.– Không được!–Nửa mặt tôi tối đen, hậm hực.– Bản hợp đồng nói rõ còn gì.Cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên, sau khẽ à lên một t