Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324872

Bình chọn: 9.00/10/487 lượt.

i mà tôi nghĩ hơi mệt kia. Đôi mắt dứt khoát, không do dự của Ju trong giây lát khiến tôi lúng túng. Nhưng may là cậu ấy chỉ nhìn lướt qua tôi, sau lại chăm chú vào bài đàn của mình.Phần khởi động cũng ngốn khá nhiều thời gian của bọn tôi. Lúc ai nấy đều thở phào vì đã có thể hiểu được chút ít về ghi ta thì cũng đã đến giờ về.*** Tôi có ý đi chậm lại để chờ Hạnh Nhi, nhưng hình như cả Hạnh Nhi và Ju đều đang bận trao đổi điều gì đó với cô giáo phụ trách.Quay sang, sau hồi trống, tôi vừa mới chạy lên lấy tập bài đàn thì Yul đã biến mất từ lúc nào. Tặc lưỡi. Cậu ta mà không bí ẩn, thoắt đến, thoắt đi thì có lẽ không còn là Yul nữa! CHƯƠNG 23. ” HÃY CỨ THÍCH TÔI ĐI”. (5)Tôi lững thững rời khỏi lớp học.Vừa đặt chân ra tới cửa, đã gặp ngay một cái vỗ vai.– Em về một mình sao?Phía trước, là nụ cười có hàm răng hơi đen vì đeo niềng của anh khối 12, Đăng Đăng. Tôi rụt cổ, trả lời theo bản năng.– Vâng. Em định về một mình!Người kia gãi đầu gãi tai, sau ngượng ngùng đưa tay lên dí sát cặp kính cận vào mắt, mấp máy môi.– Hay để anh đưa em về?Tôi giật nảy, sao lại có người tốt như vậy trời.??– Người này về cùng tôi!Thanh âm này rất quen, rất dứt khoát, rất ma lực!Một lần nữa, chẳng biết Yul đến từ đâu, chỉ biết cổ tay tôi lại bị siết chặt. Nhưng lần này, cậu ta không lôi tôi đi ngay, mà còn xoay người sang nhìn anh chàng kính cận kia, lạnh nhạt nói.– Nếu còn lần sau. Thì đừng mong có cơ hội sống sót!Tôi còn chưa kịp ngoái cổ lại nhìn anh chàng kính cận kia lần cuối, thì đã bị lôi đi xềnh xệch.—Thật là không thể hiểu nổi. Không thể nào hiểu nổi.Thật không thể hiểu được tại sao bàn tay của cậu ta lại lạnh lẽo đến như vậy? Cảm tưởng như cổ tay tôi đang nằm trong một viên đá, chứ không phải là trong bàn tay một ai đó. Quá lạnh lẽo, lạnh đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa.Thu hết sức mình, tôi giật một cái thật mạnh, kiên quyết đáp.– Tay cậu lạnh quá!– Vậy thì hãy cứ thích tôi đi!Giờ thì không phải lạnh nữa. Mà là bị đóng băng rồi!!! CHƯƠNG 24. THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ. HỌ ĐÃ ĐI ĐÂU? ( Như đã thông báo trước, các nhân vật trong truyện sẽ dần được bạn Dư Demon phác thảo. ^^. Nhân vật đầu tiên là Linh Đan. =))Cùng chào đón Linh Đan dưới nét bút của bạn Dư Demon nào :”)Linh Đan xuất hiện ở hình ảnh kèm theo chương này nha mấy tình iêu :”) ***Cổ họng khô khốc. Đầu óc rỗng tuếch và tay chân cảm tưởng như thừa thãi. Không lẽ, đây làm cảm giác khi đã được mục tiêu ” Tìm được Hoàng tử” trong mộng như bao cuốn truyện tranh mà tôi đã đọc, bao bộ phim thần tượng mà tôi xem ư?Thiên thần và Ác quỷ. Họ đã đi đâu? Đi đâu trong cái đầu nhẹ bẫng này.Ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt có chút sát khí kia, tôi lại vội vàng cúi đầu xuống. Cứ ngẩng lên, rồi lại cúi xuống, rồi lại ngẩng lên.Người phía trước không hề giục tôi, và tôi lại càng không giục bản thân mình. Nên, tôi cứ đứng như tượng, ngoại trừ cái đầu.” Vậy thì hãy cứ thích tôi đi” Đây có được coi là một câu ra lệnh không vậy?– Linh Đan. Linh Đan.Đương trong lúc tư tưởng phân tán, thì phía sau vang lên có tiếng gọi. Quay lại thì thấy Hạnh Nhi và Ju đang đi cùng nhau. Cả hai đang đi tới chỗ tôi.Tôi như người chết đuối vớ được phao, tay tự động giơ lên, vẫy rối rít.– Ừ. Tớ đây. Qua đây đi.Hạnh Nhi cười tươi, vội vàng đi tới. Khi Hạnh Nhi chỉ còn cách gần chục bước chân nữa, thì một làn gió lạnh sượt qua tai tôi. Rồi hơi lạnh đọng lại thành 3 từ.– Suy nghĩ đi.Sửng sốt quay lại, dáng người cao vượt trội kia đã quay gót thản nhiên đi ra cổng, nơi đó mấy người áo đen đã đợi sẵn và mấy nhóm con gái thẹn thùng lấy tay che miệng. Còn chưa hết sửng sốt khi nghe thấy lời nói đó của Yul thì một bàn tay đã nắm chặt lấy vai tôi, lay một cách khốc liệt.– Linh Đan, thế này là sao, là sao?Tôi nhăn nhó.– Làm sao tớ biết được.Hạnh Nhi nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt nửa như ngờ vực, nửa như ngạc nhiên, sau rồi quay sang người đứng cạnh mình tìm sự đồng tình.– Ju, cậu nói xem. Có phải Yul băng giá cô độc đó hôm nay bị trúng gió không?Tôi cười trừ, hé mắt lên nhìn khuôn mặt có chút u ám của Ju, sau lại vội lảng mắt đi nơi khác.Người bên cạnh cười khẽ, sau nói đúng một câu.– Mọi người có muốn ăn gì trước khi về nhà không?Sau câu nói chẳng có gì liên quan của Ju, Hạnh Nhi cười méo, tôi mừng, cái dạ dày của tôi cũng mừng. Thú nhận là vừa rời khỏi lớp học, ngay cái lúc giáp mặt với anh chàng Đăng Đăng lớp trên kia bụng tôi đã sôi ầm ĩ rồi. Tan lớp từ lúc 8 giờ, còn bây giờ là 8 giờ 35 phút rồi chứ ít gì. Nghe thấy từ “ăn”, cái bụng của tôi đã trả lời tất cả. Sôi ầm ĩ.***Nài nỉ lôi kéo mãi Hạnh Nhi mới chịu đi cùng cả bọn tới quán ăn đối diện phía bên kia cổng trường.Trong khi đợi đồ ăn mang lên, Hạnh Nhi đỏng đảnh xích ghế lại gần chỗ tôi, thủ thỉ.– Linh Đan à. Linh Đan ơi. CHƯƠNG 24. THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ. HỌ ĐÃ ĐI ĐÂU? (2)Tôi rùng mình, dài cổ ngóng thức ăn đến nhạt cả miệng, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng thật tỉnh.– Mọi chuyện liên quan đến Yul tớ đều không biết!Hạnh Nhi giận dỗi nhìn


XtGem Forum catalog