
g than, dù cúi đầu không nhìn thì vẫn cảm thấy được ánh mắt nóng rực của anh đặt lên người mình.
Bỗng nhiên cô thấy muốn khóc quá.
“Anh làm việc của anh đi, không cần để ý em”
“Không đẹp bằng em”
Hai người nói gần như cùng lúc, Cố An Ninh tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt đen sâu của anh. Anh có đôi mắt rất cuốn hút, dù không nói lời nào thì đôi mắt ấy của anh vẫn khiến người ta không dời mắt đi được.
Cũng như giờ phút này, suýt thì cô ngây người, đến khi đôi mắt của anh gần sát, cô mới giật mình tỉnh lại.
“Anh nên đi xem cô dâu thế nào đi” – Cô xoay người định chạy thì cổ tay bị nắm lấy, Cố An Ninh nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt mình, nghi hoặc.
Thiệu Kính nhìn bốn phía, bàn tay nắm cổ tay cô càng siết chặt hơn: “Đi theo anh”
Cố An Ninh bị anh túm, thất tha thất thểu chạy theo đến một phòng không người. Cửa khép lại rất mạnh. Cô có thể cảm giác được sự nguy hiểm toát ra từ Thiệu Kính, rõ là tức giận, nhưng cô chẳng hiểu vì sao lại tức giận.
Cô nhìn xung quanh, cẩn thận nhắc nhở anh: “Đám cưới sắp bắt đầu…”
“Em thật lòng muốn anh kết hôn với người khác?” – Thiệu Kính không để ý đến lý do thoái thác của cô, cố chấp tìm đáp án.
Cố An Ninh bị anh chiếu tướng, lời nói mắc nghẽn trong cổ họng. Thời gian dường như kéo dài vô tận, từng giây từng giây chậm rãi trôi qua.
Anh đặt tay lên hai má hơi lạnh của cô, hỏi: “Nói cho anh biết, em thật sự không quan tâm?”
Cố An Ninh căng thẳng nhìn anh chăm chú; khoảng thời gian anh làm bạn với cô bỗng nhiên nổi lên trong tâm trí: mặc kệ là “Thiệu Đình” hay Thiệu Kính, cô ý thức được rằng mình thật sự…luyến tiếc.
Chương 48: Chương 48
Chẳng biết ai chủ động, đến khi Cố An Ninh tỉnh táo lại, cô đã ôm cổ anh hôn hít tít mù *hự hự mình không biết chọn từ nào cho “trụ hắn cổ nóng bỏng cùng hắn ướt hôn T_T”. Mỗi lần bọn họ hôn nhau đều chẳng phải thời khắc gì tốt đẹp, hầu hết đều là anh bắt buộc, chẳng mấy khi cô tình nguyện.
Nhưng lần này khác.
Cùng anh dây dưa lưỡi, khoang miệng tràn ngập hơi thở của anh, tự dưng cô cảm thấy thật hạnh phúc, thật muốn sa vào đó cả đời không tỉnh lại.
Dần dần có một chất lỏng mặn chảy qua khóe môi, Thiệu Kính buông ra, nhìn cô gái trong lòng mặt đầy nước mắt. Khoảnh khắc đó, anh thấy hơi hối hận…
“Em yêu anh” – Cố An Ninh thẽ thọt nghẹn ngào, không trốn tránh tầm mắt của anh nữa – “Em đã yêu anh lâu rồi, nhưng em nhát gan lại yếu đuối, vẫn không dám thừa nhận. Tha thứ cho em, muộn như vậy rồi em mới nhận ra, em biết giờ nói chỉ là thêm gánh nặng cho anh, nhưng…nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết”
Vốn cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ nhìn anh, một chữ cô cũng cảm thấy khó khăn. Thật ra anh biết, cô tin là anh biết, nhưng biết thì cũng muộn rồi.
Thiệu Kính vẫn im lặng nhìn cô.
Cố An Ninh rất căng thẳng, chuyện yêu đương giữa cô và Bạch Thuật Bắc xem như do người ngoài tác động, bọn họ không phải người chủ động, cho nên nói thẳng thế này vẫn là lần đầu tiên của cô. Thiệu Kính không trả lời làm cô thấy rất xấu hổ, nghĩ cho cùng thì anh cũng sắp kết hôn rồi, còn trả lời gì được nữa đây?
Cố An Ninh cố sức nhét cái hộp vào tay anh, lẩm bà lẩm bẩm: “Em xin lỗi”
Xin lỗi gì đây? Còn có thể nói gì nữa, ai đúng ai sai, cũng không còn quan trọng nữa.
Cố An Ninh không chịu nổi nữa, căn phòng rõ ràng tràn ngập ánh mặt trời, nhưng cô lại cảm thấy chật chội tối tăm, thở không nổi.
Cô định chạy trốn, lại bị anh giữ chặt lại.
Cố An Ninh giãy giụa trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ ngẩng lên, gần như khẩn cầu: “Để em đi thôi” – Cô không làm được chuyện trơ mắt nhìn anh kết hôn với người khác, như vậy tim cô sẽ tan nát mất.
Nhìn con thỏ nhỏ đỏ mắt tủi thân một lúc lâu, Thiệu Kính mới dịu dàng hôn lên gương mặt cô: “Nếu anh lại cho em một cơ hội, em vẫn muốn chạy à? An Ninh, thật lòng trả lời anh đi”
Cố An Ninh nhìn vẻ nghiêm túc của anh, dần dần sa vào sự dịu dàng của anh, khóc không thành tiếng; trước kia phải ở với anh, lúc nào cũng muốn bỏ chạy, bây giờ không muốn trốn nữa thì anh không còn đứng đợi ở đó, không biết là trời trêu ngươi hay duyên phận của bọn họ quá mỏng.
“Em đã nghĩ rằng chúng ta vẫn còn có cơ hội. Vì sao anh đã đợi lâu thế rồi mà cuối cùng lại không đợi nữa. Em nghĩ anh sẽ luôn ở đó, rõ ràng là anh sai, vì sao lại làm em phải hối hận, em hận anh chết đi được.” – Cố An Ninh như phát điên, bộc phát hết cảm xúc trong lòng.
Thiệu Kính nhanh chóng giữ gáy cô, ôm chặt cô vào lòng: “Em thật sự mong anh đi lấy người khác?”
Đau đớn, nhưng cô không nghĩ rằng anh có thể cảm nhận được; Cố An Ninh nhìn ánh mắt cổ vũ của anh, bập bõm phản đối: “Không, em.muốn.anh.lấy.em”
Này thì đạo đức, này thì trắng đen, đã là anh thì chẳng gì so được cả, cả thế giới này chỉ có anh thôi. Cố An Ninh chăm chú nhìn góc áo anh, hận không thể cứ mãi mãi ở trong thế giới của hai người.
Thiệu Kính giữ cằm cô, nâng mặt cô lên một chút, ánh mắt thâm thúy mà trang trọng: “Thế này có tính là cầu hôn anh không?”
Cố An Ninh mím môi, lo lắng khàn khàn nói: “Tiếc là không