
n mặt rất đáng sợ, vừa dứt lời thì thang máy dừng lại ở tầng này, tiếng bước chân ầm ầm vang lên từ phía cuối hành lang.
Thiệu Đình mang theo Diệp Cường đến, thấy bố Thiệu thì biểu cảm rõ ràng biến đổi.
Hắn đi đến cạnh Cố An Ninh, nhìn cô một cái mới hỏi: “Tiểu Bảo thế nào?”
Khó thấy được hắn quan tâm đến một đứa bé như thế, Cố An Ninh hoảng hốt nhìn. Hắn đứng cạnh cô, quay đầu chỉ thấy ánh sáng chói mắt, bộ dáng cũng không rõ rệt, nhưng vẫn có thể thấy được mày nhíu lại.
Bố Thiệu nhìn Thiệu Đình lạnh lùng, trong lời nói có sự châm chọc: “Con gái có chuyện, mày lại là người cuối cùng biết. Thiệu tổng, mày thật là quý nhân bận rộn”
Thiệu Đình không trả lời, hơi liếc nhìn Cố An Ninh: “Sợ lắm hả?”
—
Thiệu Lâm Phong *hic, trước bản convert nó cứ ghi Thiệu đón gió làm mình không hiểu, hôm nay phải dùng công cụ dịch toàn năng của bác Gúc mới hiểu ra tên bố anh Thiệu Đình* lúc này mới thấy có vấn đề, cau mày, cẩn thận dò xét cô gái đứng trước mặt, phát hiện ra nhìn cô rất quen. Nhìn hai người cư xử, sắc mặt càng khó coi: “Cô là Cố An Ninh?”
Lúc trước ông cũng đã nghe quản gia nhắc đến, kể rằng báo chí đều đưa tin, có điều không để ý kỹ, hơn nữa phóng viên chụp nhiều ánh flash và tiếng ồn quá nên khó nhìn kỹ.
Cố An Ninh sững sờ, mặt nóng bừng, khó khăn gật đầu: “…”
Thiệu Lâm Phong biết tên cô, chắc chắn cũng biết chuyện cô và Thiệu Đình. Quả nhiên Thiệu Lâm Phong nhìn cô có vẻ soi mói chán ghét, đứng dậy: “Mắt nhìn của Thiệu Đình ngày càng kém”
Cố An Ninh cắn răng, Thiệu Đình lại mở mồm: “An Ninh rất tốt, trong mắt con cô ấy là tốt nhất”
Hải Đường nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, nhìn Thiệu Đình chủ động nắm tay Cố An Ninh thì ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Thiệu Lâm Phong không nói gì, chỉ nhìn kỹ Cố An Ninh, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, tháo khẩu trang, nhìn gương mặt có phần trang trọng, nói thẳng về phía Thiệu Lâm Phong: “Sức khỏe đứa bé rất kém, thể chất đặc biệt, cần truyền máu”
Cố An Ninh nghe cảm thấy như Tiểu Bảo có bệnh gì đó nghiêm trọng, quả nhiên bác sĩ nhắc tới bệnh thiếu máu bất sản *không biết không biết nha* bẩm sinh.
Thiệu Lâm Phong quyết nhanh: “Còn do dự gì, truyền máu đi”
“Nhóm máu O RH- hiếm, Thiệu tiên sinh…”
Cố An Ninh không do dự, lập tức nói: “Lấy của tôi”
Thiệu Lâm Phong nghe thế thì có vẻ suy nghĩ, nhìn cô, Cố An Ninh đón cái nhìn của ông ta, khẽ cười: “Tôi cũng là nhóm máu O RH-, không tin ông có thể tự kiểm tra”
Thiệu Lâm Phong hừ một tiếng, quay người đi.
Cố An Ninh đi truyền máu, Thiệu Đình cũng đi, Thiệu Lâm Phong ngồi tại chỗ nhẹ nhàng gõ thành ghế: “Cái cô Cố An Ninh này, gia đình thế nào?”
Hải Đường lập tức lấy lại tinh thần, chỉ nói: “Không có gì, bố cô ta là Cố Bá Bình”
Thiệu Lâm Phong nghe vậy thì nao nao, đáy mắt dần hiện vẻ lo lắng: “Hóa ra lại là con gái ông ta, khó trách…”
Hải Đường thấy vậy thì kinh sợ, chần chừ hỏi: “Bố biết Cố Bá Bình?”
“Đâu chỉ biết” – Thiệu Đình rít qua kẽ răng, biểu lộ âm tàn cực điểm: “Mẹ Thiệu Đình là bị Cố Bá Bình cướp đi”
Hải Đường trợn ngược mắt, cô không ngờ còn dây dưa đến mức này: “Thiệu Đình có biết không?”
“Biết rõ, nó mới ra đời thì mẹ nó bỏ đi với Cố Bá Bình, đời này người hắn hận nhất chỉ có Cố Bá Bình” – Thiệu Lâm Phong cười mỉa, khẽ lắc đầu – “Hải Đường à, con còn có cơ hội, con ta chỉ là trả thù Cố Bá Bình, đoạn tuyệt với cô ta là chuyện không sớm thì muộn”
Hải Đường nhìn về phía Thiệu Đình và Cố An Ninh đi, có thật là thế không? Thiệu Đình vì trả thù Cố Bá Bình nên mới sống với Cố An Ninh? Mới giúp mình báo thù? Cơ mà cô cứ thấy là lạ sao ấy.
“Đúng rồi, bố này, Thiệu Đình có…anh em sinh đôi không?”
Thiệu Lâm Phong đang khó chịu thì bị vấn đề của Hải Đường làm cho suy nghĩ, nhăn trán nhìn cô ta: “Con nói cái gì?”
Tim Hải Đường đập thình thịch, nhưng cô ta vẫn nghiêm túc nói: “Thì bố nói mẹ Thiệu Đình sinh xong thì bỏ đi với Cố Bá Bình, liệu có khi nào…”
Nếu như còn một đứa con nữa, một người giống Thiệu Đình, sống ở bên Cố Bá Bình, mọi chuyện có thể được giải thích.
Hắn đối với Cố Bá Bình là rất tốt, ở ẩn ở nhà họ Thiệu mà không ai biết mục đích là gì, thái độ của Thiệu Đình với cô thay đổi quá nhanh, kể cả với Tiểu Bảo cũng không thiên vị như trước.
Hải Đường bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, cơ mà Thiệu Đình bây giờ quá khác trước, quá nhiều chuyện, so với quá khứ không giống nhau. Có lẽ chính mình không thể tiếp nhận được sự thật rằng anh ấy đã thay đổi nên mới đưa ra kết luận ly kỳ thế này.
Thiệu Lâm Phong trả lời, bóp chết luôn hy vọng của cô ta, ông ta khoát tay áo, nói như đang kể truyện cổ tích: “Không có chuyện đó. Lúc Thiệu Đình được sinh ra bố đứng ngoài cửa, bà ta không có gan lừa bố…”
“…”
—
Cố An Ninh buộc phải bắt kịp bước đi của Thiệu Đình, ánh mắt phức tạp nhìn bàn tay hắn nắm bàn tay mình, đến tận khi giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thiệu Đình vang lên: “Nghe xong chuyện thì em càng ghét tôi”
Hắn dùng câu trần thuật, rất tự hiểu vấn đề, Cố An Ninh cũng thẳng thắn thừa nh