
ửa thì gặp Thiệu Đình và Cố An Ninh, Thiệu Đình nhìn bóng hai người rời đi có vẻ suy nghĩ, ánh mắt rất giống với con sói ẩn nấp trong bóng tối.
Cho đến khi có âm thanh non nớt vang lên: “Bố ơi..”
Cố An Ninh ngẩng đầu nhìn, Tiểu Bảo đã tỉnh, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn Thiệu Đình không chớp.
Thiệu Đình trông có vẻ do dự, cuối cùng bước tới, vừa mới đến bên giường thì con bé đã túm lấy tay.
Tay con bé rất nhỏ, mềm nhũn, Thiệu Đình sắc mặt biến hóa nhưng vẫn không nói gì chỉ nhìn người trên giường bệnh.
“Bố, sao gần đây bố không về nhà?” – Tiểu Bảo quệt mồm, vô cùng tủi thân, tay nhỏ nắm những ngón tay khô ráo của hắn làm nũng quơ quơ – “Có phải bố không cần Tiểu Bảo nữa không?”
Hải Đường chăm chú im lặng đánh giá Thiệu Đình, trước kia Thiệu Đình dù tâm tình không tốt nhưng vẫn rất yêu chiều con bé.
Thiệu Đình im lặng vài giây, nâng tay kia lên vuốt đầu bé con: “Bố có việc bận, bảo bối còn đau không?”
Cái đầu nhỏ gật như trống bỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn Thiệu Đình chờ mong: “Bố buổi tối ở với con nhé, lâu rồi con không gặp bố, kể truyện cổ tích cho con, mẹ kể chuyện chán lắm”
Tiểu Bảo nói xong vụng trộm liếc nhìn Hải Đường, thấy đối phương có vẻ không giận mới nói tiếp: “Bố kể mới hay”
Thiệu Đình nhìn vào bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình thật lâu, từ từ nghiêng người ngồi xuống cạnh con bé, cánh tay do dự khoát lên vai: “Được, tối nay bố ở lại với con”
Hải Đường một mức bất động thanh sắc nhìn xem, Thiệu Đình dù tốt như vậy luôn luôn nhượng bộ con bé, nhưng ánh mắt nhìn con bé lại không hề tình cảm.
Con bé cao hứng nắm chặt tay Thiệu Đình, giờ mới để ý đến Cố An Ninh: “Cô Cố…”
Không thể không nói Tiểu Bảo thực sự rất hiểu chuyện, tỉnh dậy không kêu đau cũng không làm nũng, còn biết lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn cô đã đưa con đến bệnh viện, có làm vướng chuyện của cô không ạ?”
Lời nói trưởng thành sớm của con bé làm Cố An Ninh sững sờ, cô bật cười lắc đầu: “Không có việc gì, sức khỏe của con mới quan trọng”
Thiệu Bảo rưng rưng nước mắt, nhìn chằm chằm Cố An Ninh: “Vậy từ nay về sau cô không cho con múa nữa à? Con không phải lúc nào cũng thế, bình thường con rất khỏe”
Ánh mắt khẩn trương của Tiểu Bảo không che giấu được, Cố An Nình nhìn mà thấy rung động, tựa như thấy chính mình hồi bé.
“Em đã khỏe rồi, lúc nào cô cũng chào đón em”
Lúc này Tiểu Bảo mới mỉm cười thỏa mãn, lại còn nghiêng đầu về phía Hải Đường mà nịnh nọt: “Mẹ ơi, Tiểu Bảo rất ngoan nhá? Cô rất thích con, tương lai con có thể trở thành vũ đạo gia”
Hải Đường rất dịu dàng, đưa tay xoa đầu con bé: “Nhất định Tiểu Bảo có thể”
“Mẹ buổi tối cũng ở lại à? Tiểu Bảo muốn bố mẹ cùng ở đây”
Cố An Ninh nhìn một nhà ba người bên giường bệnh, cảm giác mình là người ngoài cuộc rất rõ ràng, lặng lẽ mở cửa phòng bệnh lui ra ngoài.
—
Diệp Cường ngồi ngay ngắn trên ghế ngoài phòng bệnh, thấy Cố An Ninh nhăn nhó vẫn cứ gọi: “Cố tiểu thư”
Bây giờ Cố An Ninh mới biết vì sao Diệp Cường ghét mình, Hải Đường vì Thiệu Đình mà làm nhiều như vậy, nếu là cô cô cũng bênh vực Hải Đường.
“Có thể đưa tôi về không?”
Diệp Cường nhìn cô khó xử, Cố An Ninh mỉm cười: “Tôi sẽ giải thích với Thiệu Đình là tôi không thoải mái, anh ta sẽ không trách cậu”
Diệp Cường hồ nghi nhìn phòng bệnh, suy nghĩ cẩn thận, sau đó gật đầu: “Xe dưới kia”
Thật ra Thiệu Đình đã để ý lúc Cố An Ninh đi ra. Mọi chú ý của anh đều đặt ở cô, làm sao mà không thấy được nhất cử nhất động. Có điều, nhìn đứa bé trong lòng, trước mắt chỉ có thể án binh bất động.
“Nếu có việc anh đi trước đi” – Hải Đường mát xa ngón tay cho Tiểu Bảo, không ngẩng đầu lên nói.
Thiệu Đình không nói gì, tiếp tục xem tranh biếm họa với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mất hứng chu mồm, nén giận nói với Hải Đường: “Bố mãi mới rảnh, sao mẹ lại đuổi bố đi”
Hải Đường ngẩng đầu nhìn Thiệu Đình, người đàn ông này vẫn thế, gặp nguy không loạn, ngũ quan chìm liễm, quanh thân đều tỏa ra khí thế sắc bén trầm ồn.
Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, thong thả nói từng chữ: “Bởi vì bố giờ không giống bố hồi trước”
Thiệu Đình nghe vậy không nói lời nào, chỉ là nhướng mày, ánh mắt đen nhánh không thể thăm dò được gì, không tiếng động nhìn về phía Hải Đường.
Tiểu Bảo kinh ngạc trừng mắt, quay lại dò xét gương mặt Thiệu Đình, không thể tưởng tượng nổi: “Sao lại không phải? Rõ ràng là bố mà, mặt y hệt”
Đáy mắt Hải Đường có chút khiêu khích nhưng cô ta cười không nói.
Thiệu Đình đóng truyện tranh lại, không hoang mang tí nào, nhéo nhéo má con bé: “Mẹ chọc con mà, mẹ đang giận bố”
Tiểu Bảo tinh quái nheo mắt, thần bí hề hề khoát tay chỉ: “Bố và mẹ đang chơi trò tâm lý”
“Đó là hâm nóng tình cảm” – Thiệu Đình chỉnh tư thế ngủ cho con bé, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên mi tâm, hạ giọng dụ dỗ: “Bé con nghịch ngợm, nhắm mắt lại nào”
“Bố với mẹ nói thầm à?” – Tiểu Bảo nhếch cái miệng nhỏ nhắn cười, tỏ vẻ ranh ma – “Gần đây mẹ không vui, bố nhường mẹ nhé”
Thiệu Đình chỉ cười. Tiểu Bảo ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Đợi đến khi con bé ngủ say, Thiệu Đình mới từ từ đứng lên, cho hai tay vào túi, nhìn về ph