Polaroid
Mẹ, cha tìm tới cửa rồi!

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi!

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326205

Bình chọn: 10.00/10/620 lượt.

vẫn còn là bộ dáng như vậy chứ, anh vẫn còn nhớ rõ, năm đó vừa nhìn thấy anh liền giống như con gà chiến, cả ngày chỉ biết ăn thôi.”

Đồng Nhan nghe vậy khóe miệng liền giựt giựt cô vẫn không thể thoát khỏi bộ dáng cũ. Lúc này ông Tào mới hiểu ra:”thì ra cô Đồng là đàn em của cục phó chúng tôi, vậy sau này phải quan tâm hơn.”

Đồng Nhan nghe cũng không tỏ thái độ gì, Giang Thành thì cười cười cũng có chút khinh thường, Mạnh Điềm Uy thì vẫn nhìn hai người như có điều suy nghĩ.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Thành đưa Đồng Nhan lên xe mình, Đồng Nhan đứng trước xe do dự:”Đàn anh ra đến đây là được rồi, em còn phải đi gặp tổng biên báo cáo công việc, không làm tr64 nãi thời gian của anh nữa.” nói xong xoay người rời đi, bước chân hơi hoảng hốt giống như là chạy trốn.

Giang Thành đi lên kéo cơ thể cô, trầm giọng nói:”Sao vậy, sáu năm không gặp, từ lúc nào chúng ta trở nên lạnh nhạt như vậy?”

Đồng Nhan đưa lưng về phía Giang Thành, không nhịn được thở dài, giọng nói u oán chua xót:” Sáu năm trước lúc tạm biệt anh đã nói rồi gặp lại liền trở thành người xa lạ, đây là anh nói.”

Giang Thanh liền nhíu mày, đôi mắt không ngừng lóe sáng nhìn bóng dáng kiên định của Đồng Nhan, rốt cuộc không nhịn được hỏi:”Sáu năm không gặp, em vẫn tốt chứ?”

Nghe vậy cơ thể Đồng Nhan cứng đờ, khóe miệng khẽ nở nụ cười khổ, giọng nói làm người ta đau lòng:” Quả nhiên anh rất độc ác, sáu năm qua anh không hề quan tâm đến cuộc sống của em thế nào, thật tốt!”

Chương 37: Chồng Tặng Cô Một Chiếc Xe Cao Cấp.

Giang Thành nghe thấy Đồng Nhan nói những lời này cảm thấy nhói đau trong lòng, nghĩ muốn đưa tay ôm cô vào lòng nhưng bàn tay đưa lên giữa không trung đột nhiên phát hiện tình huống của hai người hiện tại liền chán nản buông tay xuống.

Đồng Nhan khẽ lui về phía sau vừa lúc nhìn thấy động tác của an ta, khóe miệng từ từ nở nụ cười khổ sau đó không quay đầu lại rời đi.

Giang Thành muốn kéo cô lại nhưng không biết tại sao bàn tay giống như không phải của mình, đại não không thể khống chế được, hai cánh tay vẫn chán nản buông xuống hai bên người.

Đồng Nhan chạy nhanh về phía xe của mình, sau khi lên xe muốn lập tức nhấn ga chạy đi nhưng bàn tay run rẩy, hốt hoảng đến nỗi không thể đút chìa khóa vào ổ khóa.

Đồng Nhan gấp gáp, trán toát đầy mồ hôi, hận không thể đập nát cái chìa khóa, cuối cùng liền không muốn thử nữa, nóng nảy vứt chìa khóa sang tay lái phụ, lúc ném còn nghĩ, ném thật tốt, ném vào góc nào cũng được đừng rơi ra ngoài là được.

Kết quả sự thật chứng minh, hôm nay trước khi Đồng Nhan ra cửa không xem ngày, mọi chuyện đều không thuận lợi, rõ ràng cô ném chìa khóa sang ghế phụ, kết quả vì quá kích động, chiếc chìa khóa lượn một vòng cung, cọ vào cửa sổ bên tay lái phụ trượt ra ngoài xe.

Đồng Nhan nhìn thấy liền im lặng nhắm chặt mắt, đưa tay lau mặt, nặng nề dựa vào ghế xe.

Sáu năm trước Giang Thành đã ở cùng cô bốn năm, anh là tình yêu đầu của cô, năm ấy thành tích của cô rất ưu tú, liên tục vượt hai lớp, cứ như vậy cô nhanh chóng học cùng trường đại học với Giang Thành, khi đó cô đơn thuần chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt kia.

Ai ngờ, một cô gái nhỏ mười sáu tuổi được một thiếu niên mười tám tuổi để ý, cứ như vậy bảo vệ cô suốt bốn năm, nếu không phải nhà họ Đồng…….có lẽ bây giờ Đồng Đồng phải gọi Giang Thanh là ba.

Đồng Nhan khẽ thở dài, chuông điện thoại vang lên, Đồng Nhan liền bừng tỉnh, Đồng Nhan liền ý thức được bản thân vừa chìm trong quá khứ, dùng sức lắc đầu, đem những thứ ngổn ngang kia lắc ra khỏi đầu, đẩy cửa xuống xe. Kết quả khi xuống xe, chạy xung quanh một vòng cũng không tìm thấy chìa khóa xe, ngược lại cô phát hiện xe mình đậu gần một cái cống thoát nước, Đồng Nhan ước lượng một chút vừa đúng vuông góc với của xe của cô

Đồng Nhan thầm kêu rên trong lòng, không biết tai sao lại xui xẻo như vậy, hôm nay quá xui xẻo.

Kết quả, Đồng Nhan hiểu rõ một câu, không có quá xui xẻo mà là cực kỳ xui xẻo.

Đồng Nhan u ám ngồi trong xe nhìn Tiếu Thâm đang ngồi một bên, không hổ dang là Tiếu Thâm, hắn không nhìn cô lấy một lần, đôi tay chỉ ôm điện thoại chơi Plans vs Zombie.

Đồng Nhan nhìn đồng hồ, chìa khoá rơi xuống cống thoát nước đã hai tiếng, Tiếu Thâm đến đây đã một tiếng.

“Này.” Đồng Nhan bất mãn lên tiếng.

“cô nghĩ cũng đừng nghĩ, rớt là rớt, tôi sẽ mua cho cô một chiếc Porsche” Tiếu Thâm không ngẩng đầu, qua loa nói với vợ tương lai của mình.

Nực cười, hắn đường đường là một công tử lại phải đứng ở cống thoát nước vớt chiếc chìa khoá xe cho cô? Lại chỉ vì đống sắt vụn này, đừng mở tưởng.

Đồng Nhan vừa nghe càng cảm thấy u oán, cô biết chồng tương lai nay của cô có rất nhiều tiền nhưng Đồng Nhan vẫn buồn buồn hỏi: “Vậy chiếc xe này của tôi thì sao?” Đây là chiếc xe mà cô phải tốn mấy tháng lương mới mua được, mặc dù lúc ấy rất dứt khoát giống nhưng vânc khiến cô đau lòng giống như bị chảy máu vậy.

“Bán sắt vụn.” Tiếu Thâm nhẹ nhàng nói.

Cái gì? hắn lại muốn bán bảo bối mà cô gìn giữ yêu thương suốt hai năm?

“không được, xe này cũng không tệ lắm, bán rất tiếc, Anh không thể tìm