
điện thoại xuống, nó lại kêu. Lần này liền bị Vương Hinh giật lấy, vừa nghe ra là Đại Lâm liền đắc ý nói: “Chị tôi không có thời gian, phải đi hẹn hò chứ. Chẳng phải mẹ anh đã dẫn anh đi gặp cô sinh viên đại học sao? Thế thì để cô sinh viên đó chăm sóc anh đi, còn gọi chị tôi làm gì? A, phải rồi, Minh Minh đang chuẩn bị theo đuổi chị tôi đấy, Minh Minh, anh biết chứ, anh ấy đẹp trai nổi tiếng, nhà lại giàu. Ôi, người ta lại thích chị tôi, cứ nằng nặc đòi hẹn chiều nay đi mua sắm với chị tôi, không rảnh để đi an ủi anh đâu, anh hãy tự mà chăm lo cho mình đi”. Thúy Thúy và bố mẹ cô nghe đến trợn tròn cả mắt, miệng ú ớ không thốt nên lời.
Vương Hinh lại gọi điện ngay cho Minh Minh, bảo cậu đánh xe đến đón Thúy Thúy đi chơi. Thúy Thúy không chịu, nói với Vương Hinh đừng có làm bừa. Vương Hinh dậm chân nói: ” Chị có ngớ ngẩn không đấy? Đã nói như thế rồi, cho dù chị không làm thì người khác cũng coi như chị đã làm rồi, oan uổng vô ích! Minh Minh tốt đấy chứ, em muốn làm mai cho chị từ lâu rồi, từ khi chị mới tốt nghiệp đại học ở Nam Kinh về, nhưng chị lại cứ đòi lấy Tôn Đại Lâm. Bây giờ không biết đã muộn hay chưa, nhưng cứ hẹn hò đi đã”. Vừa nói vừa kéo Thúy Thúy ra ngoài, Thúy Thúy mơ màng chuyển hướng. Bố mẹ Thúy Thúy vội vàng giữ Thúy Thúy lại, nói: “Không được đâu, con đừng có làm bừa”. Vương Hinh bực mình, nói lớn: “Hai bác, cháu hiểu được nhân tình thế thái, cứ nghe cháu, không sao đâu. Đừng ngăn bọn cháu, chị Thúy Thúy, đi thôi!”
Minh Minh đã đợi ở dưới lầu, dựa vào chiếc xe Lexus của cậu và hút thuốc.
Thúy Thúy đột nhiên thoáng đỏ mặt, rất nhiều cô gái nhìn thấy anh chàng đẹp trai đều đỏ mặt, cô cũng không ngoại lệ.
Vương Hinh chạy đến thì thầm với Minh Minh mấy câu. Minh Minh cười tươi rói, cúi người, nói: “Tuân lệnh, mụ Dạ xoa!”
Vương Hinh lườm nguýt cậu một cái thật lâu.
Thúy Thúy và Minh Minh lên xe, trong xe bật bài hát “Phá gió đông” của Châu Kiệt Luân, cả hai cùng chìm đắm giữa tiếng nhạc. Xe đi đến đường Đông Hải, Minh Minh nói: “Chúng ta đến ‘Thế giới đại dương’ chơi nhé”. Thúy Thúy vội lắc đầu: “Đắt lắm!”
Vé vào cửa “Thế giới đại dương” là 100 tệ, cô chưa đi bao giờ. Hồi vừa mới tốt nghiệp, Đại Lâm từng nói muốn dẫn Thúy Thúy đến “Thế giới đại dương” chơi, mẹ Đại Lâm không vui, nói ngay: “Các con mới kiếm được mấy đồng? Hai đứa đi một lần đã mất những 200 tệ. Số tiền đó sao không nghĩ đến việc hiếu kính bố mẹ con chứ? Con đi làm rồi, kiếm được tiền rồi, đã mua gì cho mẹ và bố con chưa, chỉ biết nghĩ đến việc tự mình hưởng thụ?!”
Đại Lâm cúi đầu, Thúy Thúy nhìn bà mẹ chồng tương lai, cũng không dám nói gì.
Bố Đại Lâm lên tiếng: “Ôi, bọn trẻ bây giờ, chỉ biết nghĩ đến mình trước thôi!” Vừa cảm thán, vừa vúi đầu xuống đọc báo. Thúy Thúy ngập ngừng hồi lâu, cảm thấy bố mẹ chồng nói cũng có lý, thầm trách Đại Lâm và cũng tự trách mình. Bây giờ nghĩ lại, ngay hồi đó đã có thể nhận ra thật không dễ chung sống cùng bố mẹ Đại Lâm, thế mà mình lại không hề nhận ra, còn cho rằng lời của bố mẹ Đại Lâm rất đúng, thật là con ngốc!
Đợt lễ Quốc khánh đó, Đại Lâm và bố mẹ anh, có cả Thúy Thúy nữa đúng là đã đến “Thế giới đại dương” chơi, đến cửa, Đại Lâm định rút tiền, mẹ Đại Lâm ra sức giữ lại, Thúy Thúy không thể nhìn nổi cái cảnh này, bèn bỏ ra 300 tệ để mua 3 vé, để cả nhà Đại Lâm vào trong thưởng thức. Đến giờ, cô vẫn nhớ sắc mặt hài lòng hớn hở của mẹ Đại Lâm, còn cô, vì tiếc 100 tệ, không nỡ vào, hồi đó, cô đang trong thời gian thử việc, lương chỉ có 800 tệ.
Chỉ lát sau, chiếc xe đã dừng lại trước cổng “Thế giới đại dương”, Minh Minh nhất quyết không nghe theo sự ngăn cản của Thúy Thúy, đi mua vé vào cửa, Thúy Thúy ngại ngùng đòi trả cậu tiền.
Minh Minh nói: “Có 200 tệ thôi mà, có đáng phải làm thế không? Chị là chị họ của Vương Hinh, tôi lo cho chị là lẽ đương nhiên”. Nói rồi, cậu liền kéo Thúy Thúy vào. Trong “Thế giới đại dương”, cảnh sắc tuyệt đẹp, rất nhiều động vật quý hiếm ở Đại dương, Thúy Thúy chưa nhìn thấy bao giờ. Thúy Thúy mải mê ngắm nhìn, những việc buồn phiền tạm gác lại phía sau. Thúy Thúy ngắm đi ngắm lại không biết chán, cuối cùng, đành phải lưu luyến đi ra cùng với Minh Minh. Hai người đi chơi xong thấy hơi đói, tìm quán ăn. Thúy Thúy liên tục nói lời cảm ơn Minh Minh, đến nỗi Minh Minh phải nói: “Chị còn cảm ơn tôi nữa, tôi đâm đầu chết ngay bây giờ đấy”, Thúy Thúy mới không nói nữa.
Bàn bên, một người phụ nữ đang gọi điện thoại, nói rôm rả: “… lại ly hôn rồi à, ôi sao cô ấy lại đi đến bước này chứ, những người tái hôn, chẳng mấy ai được hạnh phúc!” Câu nói này bỗng chốc chạm vào nỗi lòng Thúy Thúy, cô lập tức trầm ngâm. Minh Minh hỏi vì sao. Thúy Thúy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đen nháy của Minh Minh, hỏi: “Minh Minh, cậu liệu có khả năng cưới một người phụ nữ đã ly hôn không?” Minh Minh không hề nghĩ ngợi, lắc đầu luôn, nói: “Không”. Thúy Thúy cúi đầu, chợt cảm thấy không còn muốn ăn bất cứ thứ gì nữa. Minh Minh nhận thấy tâm trạng Thúy Thúy thay đổi, an ủi cô: “Nhưng cũng phải xem là người như thế nào, nếu là người tôi yêu thực sự, tôi sẽ k