
ghĩ làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên anh cũng không có tài cán ấy, điều duy nhất có thể nghĩ được chính là làm thế nào để tiết kiệm tiền, làm thế nào để thắt chặt hầu bao sống qua ngày. Nếu như cả đời phải đối diện với khuôn mặt nghèo nàn khắc khổ của Đại Lâm và khuôn mặt Thái hậu của mẹ Đại Lâm, và cả khuôn mặt tiểu thị dân cố làm ra vẻ thanh cao của bố Đại Lâm. Thúy Thúy vùi mặt xuống dưới gối, băn khoăn không biết phải làm sao.
Vậy thì sao lại vội kết hôn sớm thế? Thật hối hận quá!
Chương 7
Thúy Thúy không thích nằm mãi ở nhà, bố mẹ kêu than mãi khiến cô bực bội. Cô liền dồn hết tinh thần vào công việc để trốn chạy sự phiền não về tình cảm. Lúc này đây, cô mong muốn nhất là làm tốt dự án của Tổng giám đốc Dương. Thúy Thúy tra cứu rất nhiều tư liệu, muốn đối phó với Tổng giám đốc Dương chỉ có thể chặn hết mọi con đường của anh ta, còn phải để anh ta nhìn thấy bị chặn hết đường như thế nào.
Bố Thúy Thúy làm về máy móc, mặc dù học vấn không cao, nhưng tự mình đọc, xem sách và vẽ bản đồ kĩ thuật nhiều năm, đến giờ đã trở thành một công nhân kỹ thuật cao, tính ra, có trình độ ngang ngửa với công trình sư. Từ nhỏ Thúy Thúy đã theo bố vào phân xưởng ô tô chơi, khiến toàn thân lấm lem dầu mỡ, nhưng cũng đã hiểu biết khá nhiều về máy móc. Ở nhà, bố thường bày các thiết bị máy móc, vẽ sơ đồ kĩ thuật, dần dần, Thúy Thúy cũng học được không ít. Lần này, Thúy Thúy cầm giấy phê chuẩn của Tổng giám đốc Ngô đi đến phân xưởng để nghiên cứu máy móc của dự án này. Nghiên cứu xong, liền đi tìm gặp Tổng giám đốc Ngô đề nghị tạm ứng trước chi phí công tác. Trong toàn quốc, có tất cả tám doanh nghiệp làm về loại sản phẩm này, Thúy Thúy phải đi đến từng nơi để tìm hiểu thật kỹ. Dù sao, Tổng giám đốc Dương ép giá thấp xuống những 20% không phải là con số nhỏ, mà không phải chỉ làm có một lần này, nhiều năm tích lại, thì tổn thất quả thật rất lớn.
Thúy Thúy vừa mới trình lên cho Tổng giám đốc Ngô bản kế hoạch, Tổng giám đốc Ngô gọi tài vụ tính toán xem cần bao nhiêu tiền công tác phí, bảo Thúy Thúy buổi chiều đến gặp ông kí tên rồi đi nhận tiền.
Thúy Thúy thận trọng gõ cửa, có người nói: “Mời vào!” Giọng nói khá quen, nhưng không phải giọng của Tổng giám đốc Ngô. Thúy Thúy bồn chồn, nhưng vẫn đi vào. Thật không ngờ nhìn thấy Tổng giám đốc Dương đang ngồi trên sô fa đọc báo, Thúy Thúy lập tức đỏ bừng mặt, vừa nhìn thấy anh ta, Thúy Thúy liền nghĩ ngay đến việc anh ta chế giễu cô hôm nọ, tiếp đến là nghĩ đến sự nhục nhã bị mẹ chồng bạt tai hai lần, nỗi nhục này, cả đời Thúy Thúy sẽ không thể nào quên được. Thúy Thúy cắn môi dưới, mặt biến sắc. Tổng giám đốc Dương thấy cô cũng rất ngạc nhiên, cố tình nhìn thật kĩ khuôn mặt cô, rồi lẩm bẩm cho mình nghe: “Hôm nay học vấn không nhiều”. Ý nói là hôm nay mặt Thúy Thúy không bị sưng nữa. Thúy Thúy giận lắm, nhưng ấp a ấp úng không nói nên lời, đành phải đứng ngây ra đó trong lòng bực bội. Tổng giám đốc Dương cũng không thèm để ý đến cô nữa, lại cúi đầu đọc báo. Tổng giám đốc Ngô nhanh chóng quay về, nhìn thấy Thúy Thúy, liền kí cho cô, kí xong, lại thấy Thúy Thúy đi một mình không được yên tâm cho lắm, cô chưa đi công tác một mình bao giờ, chớ có xảy ra chuyện bất trắc, bây giờ bên ngoài đội bắt cóc lừa đảo phụ nữ đông lắm, hoạt động rất rộng rãi.
Cuối cùng, Tổng giám đốc Ngô quyết định sai Tiểu D – công việc cũng không bận rộn lắm đi cùng với Thúy Thúy. Thúy Thúy luôn miệng nói: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ!” Tổng giám đốc Dương vẫn đọc báo, không ngẩng đầu lên, nói: “Cần đấy! Đầu óc của cô không đủ dùng đâu, cẩn thận không bị lừa bán đến lò than phi pháp ở Sơn Tây đấy”. Tổng giám đốc Ngô tiếp lời: “Cô ấy tay chân yếu ớt, sao có thể mang vác được, lò than lừa cô ấy làm gì?”Tổng giám đốc Dương cười khểnh, đặt báo xuống, ngẩng đầu lên, nói: “Để làm người an ủi”. Ánh mắt sắc lạnh như dao của Tổng giám đốc Ngô chiếu tới, Tổng giám đốc Dương lập tức im bặt.
Thúy Thúy vẫn không hiểu, cô hỏi: “an gì cơ?” Tổng giám đốc Ngô nói: “Anh ta nói tiếng nước ngoài đấy. Cháu đi đi. Nếu mua được vé thì chiều đi luôn”.
Thúy Thúy vừa ra khỏi cửa, mặt Tổng giám đốc Ngô liền tối sầm lại, nói: “Dương Chiến, tôi và bố cậu cũng có mối thâm tình bao năm, ông là một người rất nho nhã nhân hậu, đương nhiên, tôi cũng rất kính trọng ông”. Ngữ khí ông thay đổi: “Luận về tuổi tác, tôi cũng đáng tuổi chú cậu, tôi cũng nhìn cậu lớn lên từng ngày, nhìn cậu dần trưởng thành, tiếp quản việc kinh doanh của bố cậu, tôi cũng thấy mừng cho bố con cậu. Danh tiếng của cậu trong ngành này được tôn xưng là hiểm độc vô tình, giỏi tùy cơ ứng biến. Tôi luôn cho rằng đó chỉ là thủ thuật trong kinh doanh của cậu, không ngờ, ngay cả đối với một cô gái chưa hiểu biết nhiều về xã hội, cậu cũng có thể nói ra được những lời nói này!” Tổng giám đốc Dương trầm ngâm vài giây, xoa xoa mũi, đủng đỉnh nói: “Sorry, cháu xin thể hiện sự hối lỗi bằng tấm lòng chân thành nhất”. Ngữ khí rất thành khẩn, nhưng sao nghe cứ có vẻ như đang diễn kịch. Tổng giám đốc Ngô thở dài, không so đo với anh ta nữa. Tổng gi