
loạn xạ, vội vàng tự nhủ với chính mình, đừng động tâm đừng động tâm, đây là để hắn hiến thân kiếm một đứa thôi, nếu động tình, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chính là mình.
Sử Tú Nhi cắn môi, xòe tay chống trên ngực Tạ Thắng không cho hắn cúi người xuống, cười quyến rũ nói: “Do ta chủ động.”
Tạ Thắng biết Sử Tú Nhi đanh đá lớn mật, nhưng cũng không ngờ nàng bạo gan như vậy, lại đòi chủ động. Hắn lập tức giả vờ thẹn thùng, giọng ỏn ẻn: “Nàng muốn thế nào thì như thế ấy.”
Sử Tú Nhi nghe giọng điệu như vậy thì kinh hãi rùng mình, lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên, thế nhưng lại càng thêm can đảm, đẩy Tạ Thắng, lớn giọng nói: “Lúc này, ngươi là nam sủng, chủ nhân nói cái gì thì nghe cái ấy.”
Chơi khá đấy! Tạ Thắng nhảy nhót, lập tức gật đầu: “Xin Sử gia phân phó.”
Tên này rõ ràng là bị dạy dỗ chưa đủ. Sử Tú Nhi nói thầm, túm cổ áo Tạ Thắng kéo hắn đến mép giường, thấy mắt hắn lộ ra ý vui vẻ thì đẩy hắn ngã xuống giường, lại thấy hắn không phản kháng, liền thô bạo xé áo hắn, xoắn lại thành dải rồi bịt mắt hắn lại, thấp giọng ra lệnh: “Cấm nhúc nhích!”
“Ta không động.” Tạ Thắng bị bịt mắt, liền chu môi chờ đợi.
Sử Tú Nhi áp tay mình lên môi Tạ Thắng, nhất thời sinh ác độc tuột quần hắn xuống, dùng ống quần cột hai chân hắn lại, xong xuôi mới ngồi trên lưng hắn, uốn tới ẹo lui, chẳng qua là không làm thật.
“Tú Nhi, van nàng!” Tạ Thắng nhịn không được, đưa tay xé toạt ống quần vướn víu trên chân, nhanh như hổ vồ mồi, trở người đè Sử Tú Nhi xuống giường.
Lại nói đến Cố phu nhân nghe được chuyện Tạ Đằng vấn kế từ trong miệng Diêu lão gia thì buồn cười không thôi, “Tướng quân không những đánh trận vô cùng lợi hại, mà trên chuyện tình cảm nam nữ, cũng ngốc một cách vô cùng ‘lợi hại’. Tiểu Mật chê nó khi nào đâu? Rõ ràng là sợ bị nó chê mới đúng. Nó sao lại không hiểu chứ? Nó chỉ cần biểu lộ thành tâm một tí, mềm dẻo một tí, Tiểu Mật mà không thuận theo sao? Đã là phu thê của nhau cả rồi, chỉ thiếu nghi thức bái đường nữa thôi, thế mà lại giày vò nhau làm gì cho khổ?”
Diêu lão gia cười đáp: “Chúng ta ở kinh thành lâu thế này, chỉ chờ chúng nó bái đường thành thân thì trở về. Chỉ là chúng nó cứ không chịu ai nhường ai thế kia, không biết tới khi nào mới bái đường thành thân đây?”
Cố phu nhân lắc đầu: “Cứ vậy tới khi ra em bé mới chịu thành thân sao?”
Chỉ cần có em bé, xem nàng có dám không thuận theo không? Lúc này Tạ Đằng cũng đang đè Diêu Mật trên giường, trêu ghẹo đủ kiểu, mắt thấy cả người Diêu Mật xụi lơ, xinh đẹp mê hoặc nhìn hắn thì trong mắt rực lửa, lại không hành động mà hỏi: “Nàng đồng ý gả cho ta, ta liền…”
Đây là dùng nam sắc trêu đùa sao? Diêu Mật vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại hơi ngờ vực, Tạ Đằng học chiêu này từ đâu chứ? Lần trước đâu thấy hắn rành rọt như vậy. Bởi vậy dò hỏi: “Công phu câu người của tướng quân lợi hại hơn lần trước gấp mấy lần, chẳng lẽ là ngày ngày cùng người khác luyện tập?”
“Chưa từng cùng người khác luyện tập, chỉ luyện tập với nàng.” Nghe Diêu Mật nói, Tạ Đằng đắc ý cười: “Lại hợi không? Không uổng công ta đêm đêm khêu đèn nghiên cứu mấy loại sách kia.” Nói xong lại ghé vào tai Diêu Mật thì thầm mấy lời khiến người khác đỏ mặt tía tai.
“Phù!” Trống ngực Diêu Mật đập điên cuồng, mặt đổ tới tận mang tai, toàn thân hư thiêu đốt, uốn người tới thổi Tạ Đàng một ngụm.
Một mùi thơm lạ lùng ập tới, Tạ Đằng hơi choáng, chỉ khẽ nghiêng đầu, đợi bình thường trở lại thì nói: “Tiểu Mật, chuyện Linh Chi đã giải quyết xong rồi, chúng ta vẫn nên thành thân thôi!”
Diêu Mật đột nhiên im lặng một lúc rồi mở miệng: “Đại ca, nếu dung mạo ta không giống tiểu cô cô, chàng còn thích ta sao?”
“Đây là ý gì? Ta đâu phải vì dung mạo nàng giống tiểu cô cô mới thân thiết với nàng.” Tạ Đằng thấy Diêu Mật hết rầu rĩ chuyện Linh Chi, lại rầu rĩ chuyện dung mạo, không khỏi lắc đầu, thở dài nói: “Nữ nhân các nàng sao lại phiền phức như vậy?”
Nhìn đi, vẫn là không có cách nào khai thông mà! Diêu Mật cũng thầm thở dài, thoáng cái lại hít sâu một hơi, bất thình lình thổi khí vào mặt Tạ Đằng, nhìn tay chân Tạ Đằng bắt đầu mềm nhũn thì lật người dậy ném Tạ Đằng lên giường, cưỡi lên người hắn, thấp giọng nói: “Chàng cầu xin ta, ta liền…”
Ha ha, đây là chàng tự dâng mình tới cửa, lúc này cầu xin ta, sau này coi chàng còn dám mạnh miệng không?
Cả người Tạ Đằng mềm nhũn, sau một lúc mới khôi phục sức lực, không biết từ đâu móc ra một viên thuốc ngậm vào miệng, cười nói: “Tiểu Mật, nàng thổi nữa đi.”
Ta thổi ta thổi. Diêu Mật quả nhiên là thổi hơi vào mặt Tạ Đằng, lại thấy tay hắn tuy có mềm nhũn, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ây, sao vậy? Chàng lại không bất tỉnh.”
Tạ Đằng cười đắc ý: “Hôm qua có được một viên giải bách độc, hôm nay thuận miệng nuốt xuống, không ngờ viên thuốc này giải lại được mê hương của nàng, ha ha ha.” Nói xong lại ôm Diêu Mật vào ngực, thấp giọng khiêu khích: “Nàng phun thử xem!”
Phun thì phun, ai sợ ai chứ? Diêu Mật ra sức thổi lên mặt Tạ Đằng.
Tay chân Tạ Đằng thoáng mềm, lại lập tức trở lại như thường, vô cùng đắc ý đè Diêu