80s toys - Atari. I still have
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Cống Trà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327670

Bình chọn: 8.00/10/767 lượt.

ng thích từ từ vui vẻ, lời nói dịu dàng chân thành, lời nói ẩn ý đùa giỡn, sau đó mới cởi sao?

Sử Tú Nhi vừa dứt lời, dũng khí tích cả buổi tối đã cạn sạch sành sanh, dựa vào tường không nhúc nhích. Hic hic, nghe nói đau lắm, không biết có thật hay không?

Tạ Đoạt Thạch ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, trong lòng sốt ruột, ây, trời sáng nhanh lắm, hai đứa hành sự nhanh nhanh một chút được không hả! A Nam và Tiểu Tình còn thoải mái hơn hai đứa nữa kìa. Ông đang nóng ruột, giương mắt nhìn lên, thấy trên nóc nhà có một con sau nhỏ đang ngọ nguậy, lập tức đưa tay bốc lên, tay kẹp con sâu đưa ra trước mặt nhìn, thấy đó là một con sâu bình thường, không khỏi nở nụ cười, tốt lắm, có thể giúp hai đứa nó lẹ lẹ lên không, nhờ cả vào chú mày đó.

Sử Tú Nhi đang xấu hổ, chợt cảm thấy cổ hơi ngưa ngứa, một vật gì đó trượt vào trong cổ áo, hơi sửng sốt, còn chưa bình tĩnh lại đã cảm thấy vật kia đang ngọ nguậy trong cổ áo mình, nàng cảm thấy đó dường như là một con sâu nhỏ. Trời ạ, người đâu cứu mạng!

Sử Tú Nhi hét lên một tiếng, thò tay vào cổ áo, trong một lúc vẫn không sờ thấy con sâu, đành dậm chân ré lên: “Có sâu, á áaaaaa!” Vừa ré xong, một thứ trơn bóng lướt qua tay nàng, khiến nàng thiếu chút nữa té xuống đất.

“Chuyện gì vậy?” Tạ Thắng bước nhanh về phía trước, tay trái ôm eo nàng, tay phải thò vào cổ áo nàng, giúp nàng sờ sâu.

“Á!” Sử Tú Nhi càng ré to hơn, trời ạ, trời ạ, cái tình huống gì thế này?

Tạ Thắng đưa tay bắt được con sâu nhỏ, lúc lui bàn tay ra ngoài, mu bàn tay xát qua một vật mềm mại, thoáng cái lồng ngực sôi trào, vất sâu trong tay ra chỗ khác, nghe một tiếng “tõm” nhỏ vang lên, biết là con sâu kia đã rơi vào chén trà, hắn mặc kệ, chỉ cúi đầu, ngậm lấy môi Sử Tú Nhi.

Chương 42: Vui Vẻ

Trăng sao cao vời vợi, có chút gió lạnh lướt qua, mang đến cảm giác mát lành nhè nhẹ, ngược hẳn với tiết trời oi bức thường ngày, khiến cho lòng người ta vui vẻ hơn. Diêu Mật bước chậm, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra, chỉ sóng vai với Tạ Đằng đi về phía trước.

Tạ Đằng đi mấy bước, dừng lại hỏi: “Nàng có mệt không?” Nàng phải nói mệt, để ta đưa nàng về phòng, vừa lúc… .

Diêu Mật lắc đầu, trái tim nhỏ nhảy loạn, hỏi cái này làm gì chứ? Sốt ruột muốn chết, làm sao để ngã vào hắn đây? Dù muốn thổi mê hương, cũng phải vào phòng mới thổi được.

Tạ Đằng nói chuyện, lại dừng bước chân, nghiêng tai lắng nghe, hắn nói: “Có người theo sau chúng ta, ta đi đuổi bọn họ.”

Diêu Mật chưa kịp nói gì, trước mắt lóe lên, đã không thấy thân ảnh của Tạ Đằng. Rất nhanh, ao sen bên kia truyền đến tiếng vang “Tũm tũm”, kèm theo tiếng kinh hô lớn, có người la lên: “Tạ đại, chúng ta là khách, ngươi là chủ, sao ngươi lại ra tay ngoan độc như vậy? Đêm khuya sương xuống, nhỡ bị nhiễm lạnh, …” còn chưa nói xong, rất nhanh đã bị tiếng kinh hô khác thay thế. Giọng nói của Tạ Đằng vang lên: “Các ngươi xem đây là nhà mình vườn, nửa đêm dạo vườn chơi, cái này cũng không sao. Nhưng vì sao lại đi theo sau ta? Không cho các ngươi uống chút nước ao, các ngươi còn không biết lợi hại.”

Diêu Mật hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nở nụ cười, ai bảo các ngươi đi theo chúng ta, lần này tốt lắm, uống hết nước trong ao sen luôn đi! Đến khi bò lên, rồi thay y phục, uống thêm chút canh gừng, phỏng chừng cũng chẳng còn tinh thần đi theo dõi bọn ta đâu. Cắt đi đám đuôi này, yên tĩnh không ít.

Một hồi sau, Tạ Đằng ném hết đám người đó đi, đi tới nói: “Được rồi, yên tĩnh rồi!”

Diêu Mật tưởng tượng bộ dáng chật vật của đám người đó trong ao sen, nhịn không được nở nụ cười, cười xong nói: “Đại ca, ta giúp huynh thu dọn hành lý nhé!”

“Được!” Mắt Tạ Đằng sáng lên, đúng vậy, sao hắn lại quên mất cái cớ thu dọn hành lý này chứ? Tuy là người làm tướng, đến lúc đó tự có quân doanh cung ứng, những việc vặt này không cần phải phí tâm, nhưng hành lý dù sao cũng phải chuẩn bị vài món.

Muốn chuẩn bị một ít hành lý, thì phải về phòng chuẩn bị. Thế là hai người kiềm nén niềm vui trong lòng, giả vờ nghiêm túc đứng đắn, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, đi dưới ánh sao, một trước một sau đi về phía phòng ngủ.

Đến trước cửa phòng ngủ, nhìn Tạ Đằng đẩy cửa, trong lòng Diêu Mật nhảy loạn, hai chân như nhũn ra, đành trấn an chính mình: Bình tĩnh bình tĩnh, đừng hốt hoảng, không có việc gì, thực sự chỉ là chuẩn bị hành lý cho huynh ấy thôi.

Tạ Đằng đẩy cửa, vén mành trúc trước cửa vào bên trong, tự đi thắp đèn, thấy Diêu Mật vào, liền chỉ vào ghế nói: “Ngồi đi!”

Cửa sổ mở ra, cánh cửa mở rộng, đèn sáng rực rỡ, bầu không khí không hợp, thế này thì làm sao ngã nhào (từ này đã xuất hiện ở những chương trước, ý chỉ ngã vào lòng T Đ xxyy đó =.=) đây chứ? Diêu Mật cắn môi ngồi vào ghế, hơi luống cuống.

Tạ Đằng ngồi đối diện nàng, cân nhắc ngôn từ rồi nói: “Tiểu Mật, mấy ngày nay ở chung, ta cảm thấy, thật ra nàng không giống tiểu cô cô.”

Hả? Lòng Diêu Mật nhảy ‘thình thịch’ một cái, ý gì đây chứ? Trước đây nàng vào được phủ tướng quân, là nhờ dung mạo có vài phần giống Tạ Vân này. Được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa tôn nữ, là nhờ vào điểm ấy. Có thể dũng cảm