
thể hồi phục lại.
Yoseob đựơc đưa vào phòng hồi sức. Bác sĩ nhìn cậu lắc đầu rồi đi. Bước vào phòng làm việc ông lấy điện thoại trong túi bắt đầu bấm số.
-Mọi chuyện giờ tùy thuộc vào con đó_ Rồi cúp máy.
Tối. Yoseob đã tỉnh. Nhưng ngoại trừ bác sĩ vào khám cậu không cho bất kì ai vào gặp.
Đẩy cánh cửa. Bác sĩ trẻ mặc áo blu trắng đeo khẩu trang và mắc kính gọng đen đi vào, theo sau là cô y tá đang đẩy một xe thuốc. Yoseob mặc kệ không để tâm mắt vẫn nhìn ra cửa sổ đợi chờ điều gì đó.
Bốp… Xoạt
Vị bác sĩ bất ngờ đánh vào gáy cô y tá bất tỉnh rồi nhẹ nhàng đỡ lấy đặt nằm xuống. Yoseob ngỡ ngàng quay lại định nói gì đó thì bị người đó dùng tay bịp miệng, một tay tháo mắt kính, khẩu trang mỉm cười.
Từ hốt hoảng đến bất ngờ. Đôi mắt ướt nhẹp khi phát hiện đó là anh. Nhanh chóng sà vào lòng anh khóc thút thít.
-Hyungie đến rồi_ Cậu nói nhỏ.
Ôm cậu trong lòng. Tim nhói đau khi thấy cậu yếu hơn trước rất nhiều. Như chợt nhớ ra gì đó, anh nhanh chóng buông cậu ra rồi cầm lấy cánh tay xem xét.
-Sao em ngốc vậy? Sao lại làm bị thương mình?_ Anh khẽ trách, xót xa nhìn vết băng ở cổ tay.
Ngược lại cậu nhìn anh cười hì.
-Là Seobie dùng màu nước vẽ đó. EunJi nuna còn lấy thuốc đỏ bôi vào cho giống thật nữa_ Cậu kể lại, máu đều là màu nước cậu pha tạo hiện trường giả mà thôi. Bởi cậu tin chắc mấy tên vệ sĩ sẽ sợ hãi không kịp để ý đâu
Junhyung nghe vậy lườm xéo. Vậy mà làm anh lo lắng cả ngày trời đứng ngồi không yên.
CHAP 15.1: CHạY TRốN (5)
-Nhưng giờ sao thoát đây hyungie?_ Cậu nói.
Junhyung nhanh chóng lấy trong gầm xe thuốc bộ đồ y tá và hai bộ tóc giả, một màu đen dài và bạch kim ngắn.
-Đành có lỗi với cô gái này vậy_ Nói rồi anh đưa cho cậu bộ đồ y tá và bộ tóc giả nữ_ Em thay đi, nhanh lên
Yoseob sau một hồi miễn cường cũng chấp nhận thay. Junhyung thì lấy đồ của cậu mặc cho cô y tá xấu số. Dĩ nhiên trong lúc cậu thay đồ đôi mắt ai kia đâu có an phận quay đi.
Yoseob vừa thay đồ vừa lầm bầm gì đó về tên đầu bò đang không biết ngượng mà nhìn cậu cười nham nhở.
Ra khỏi phòng bệnh. Thoát khỏi ánh mắt của mấy tên vệ sĩ mà cậu và anh toát cả mồ hôi hột.
Đám vệ sĩ nhìn theo mà thắc mắc. Không phải lúc nãy cô y tá kia đi dày cao gót sao? Sao giờ lại là DÉP LÊ.
Khó hiểu, một tên bạo dạn đi vào phòng thiếu gia. Thấy không có động tĩnh liền đến gần cửa sổ. Đôi mắt mở bừng rồi hét lớn.
-ĐUỔI THEO?
Junhyung và Yoseob mặc dù đã đi được một đoạn dài nhưng vẫn nghe thấy tiếng hét nhanh chóng kéo nhau chạy nhanh ra khỏi bệnh viện.
……..
Chủ tịch Yong ngồi trên máy bay miên man suy nghĩ.
Chỉ vì muốn vứt bỏ quá khứ, quên đi tội lỗi của mình mà chia cách hai đứa con ông yêu thương có phải là đúng?
Nếu chỉ vì sự nhút nhát của bản thân mà đánh mất đi đứa con ông yêu thương liệu có đáng?
Đã gần 20 năm chôn dấu sự thật. Có lẽ đã đến lúc trả lại thân phận thật cho chúng.
Là ông sai? Ông đã sai thật rồi?
-Junhyung… Yoseob… đợi appa_ Lời ông thì thầm tha thiết. Nhưng ông có biết rằng….
………..
………………………….
Sau hai giờ lái xe chạy với vận tốc xé gió Junhyung và Yoseob giờ đang bị vây quanh đám vệ sĩ của cha mình. Đúng là, cái bọn này dai như đỉa vậy…
Không khá hơn lúc trước là mấy. Lần trước đánh mấy tên này thì chúng chỉ kìm chặt nhưng lần này lại dám ra tay đánh anh.
Bốp…
Junhyung bị một tên bất ngờ đánh mạnh vào sau gáy bất tỉnh…
-Đưa đại thiếu gia về chỗ cũ_ Một tên ra lệnh.
Mấy tên còn lại nghe lời vác anh đến chỗ chiếc xe đen cóng đang đậu bên kia đường.
-Không… Hyungie…
Yoseob nhìn theo hét lớn tên anh đến khàn cổ. Nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt đáng thương. Không muốn… không muốn… cậu không muốn xa anh nữa… Trái tim đau đớn gào thét tên anh.
Nhìn tên vệ sĩ đang tóm lấy mình vắt trên vai. Cậu bất ngờ há mồm cắn mạnh vào cổ hắn.
-A…_ Máu từ trên cổ bất ngờ chảy ra. Tên vệ sĩ đau đớn hét lớn buông cậu ra ôm cổ kêu lên.
Lợi dụng thời cơ đó. Cậu chạy đến nơi chiếc xe mà đám người áo đen vừa đưa anh vào. Nhưng… Khi đi qua đường cậu chợt nhíu mày vì ánh sáng chói mắt… Ngước lên nhìn… chiếc xe lớn đang tiến thẳng về phía cậu. Khuôn mặt người lái xe hốt hoảng tột cùng cố gắng phanh gấp xe nhưng nó vẫn cứng đầu di chuyển.
Rầm… oàng…
Không còn nghe tiếng cậu gọi tên anh nữa mà thay vào đó là tiếng động mạnh vang lên xé tan màn đêm u tối.
Junhyung khẽ mở mắt tìm cậu. Đôi mắt trợn lên khi thấy thân ảnh nhỏ đang nằm bất động dưới mặt đất, xung quanh máu chảy lênh láng cả một vùng. Đám vệ sĩ thì đứng bất động vì thẫn thờ và sợ hãi.
Mở cửa xe anh cố gắng chạy đến mặc cho đôi chân đau đớn vì bị đánh
-Seobie
Ôm chặt lấy cậu gọi lớn, giọng anh lạc hẳn đi vì sợ hãi. Nhưng mặc cho anh cố gắng gọi thế nào thì cậu vẫn nằm im , đôi mắt nhắm nghiền bất động. Anh sợ…sợ sẽ mất cậu
Mặc dù yong Junhyung không bao giờ có ý niệm tin vào chúa trời hay thần linh nhưng chỉ lần nay thôi…
CHAP 15.1: CHạY TRốN (6)
Xin chúa. Đừng nhẫn tâm cướp thiên thần của anh đi.
………..
Au: Vì lịch học dày đặc nên au chỉ có thể post được phân nửa của chap. Thực xin lỗi các red.
Au sẽ cố gắng dành nhiều thời gian nhất