Polaroid
Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328134

Bình chọn: 8.00/10/813 lượt.

sao ấy, cô tức giận nắm chặt di động đi vào trong tàu điện ngầm, sau khi tìm được chỗ ngồi, rốt cục vẫn phải lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lưu Trân Châu một tin nhắn: Chủ nhiệm Lưu, xin lỗi, vừa rồi bỗng nhiên bị mất tín hiệu, thật xin lỗi thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ sửa!

Không phải là cô không nhìn ra, lúc cô mặt dày cầu xin, Trình Lục Dương đã không kiên nhẫn và thể hiện ánh mắt xem thường. So với bất kỳ ai, cô biết rõ những người nghèo khó luôn luôn kém hơn so với người ta một bậc.

Không phải cô không tức giận, việc gì cũng có thể nhịn, nhưng thói đời luôn có quy tắc của nó, địa vị của bạn như thế thì không thể nào chối bỏ, bản thân cô cũng hi vọng mình có thể kiên cường hơn một chút, nhưng cũng giống như con trai yếu sinh lý mà không dùng Viagra (*) thì không thể nào cương cứng, nếu trong túi cô không có tiền thì cũng không thể nào kiên cường nổi.

Cho nên cô chỉ có thể thỏa hiệp.

[(*)Viagra là thuốc cường dương, cải thiện chứng liệt dương, điều trị rối loạn cương dương và xuất tinh sớm (yếu sinh lý) ở nam giới, do công ty Pfizer Inc. sản xuất'>

CHƯƠNG 5

Khi Trình Lục Dương trở lại phòng làm việc, Phương Khải cầm túi hồ sơ màu đỏ sậm mà Triệu tổng đã duyệt tiến vào, sau khi truyền đạt lại ý của Triệu tổng, đang định ra cửa thì bị tổng giám đốc đại nhân gọi lại.

Trình Lục Dương vừa cởi áo khoác Âu treo lên, vừa thờ ơ dặn: “Lát nữa cậu gọi điện thoại cho cô Tần.”

Anh hiếm khi dặn Phương Khải gọi điện thoại cho phụ nữ, ngoại trừ những đối tác làm ăn — trừ trước kia có bạn gái, cho nên Phương Khải dĩ nhiên là ngây ngẩn cả người.

Trình Lục Dương năm nay ba mươi tuổi, chưa nói về ngoại hình mà chỉ bàn về thân phận và điều kiện của anh thì người muốn làm người phụ nữ của anh xếp hàng dài từ thiếu nữ vị thành niên cho đến bác gái đã ly hôn.

Lúc đầu anh chỉ nói là thà ít mà chất lượng, nhưng về sau gần đến đầu ba thì cũng ngầm đồng ý bề trên thay anh sắp xếp đối tượng.

Trước sau anh đã làm bạn với ba người, sở dĩ nói làm bạn mà không phải yêu đương là do quá trình họ tiếp xúc với nhau quả thật tựa như cuộc gặp gỡ của hai người bạn bình thường, chỉ trừ hình thức là tương đối giống với người yêu.

Tặng hoa, xem phim, ăn cơm, đưa đối phương về nhà, từ đầu tới cuối đều có nhịp điệu giống nhau, anh thì cứ như một diễn viên khuyết thiếu dao động cảm xúc, tuy diễn xuất hoàn hảo nhưng không hề có linh hồn…

Ai cũng không nghĩ tới một người cuồng ngạo bạo khoe như Trình Lục Dương vậy mà với loại chuyện này lại cũ rích đến đáng sợ, cuối cùng đều là đối phương không chịu nổi anh, hầu như mỗi người đều giống bà chủ xinh đẹp của quán cà phê dưới tầng tranh cãi với anh một trận, chất vấn anh: “Rốt cục anh có xem em là bạn gái anh không?”

Kế đó anh sẽ hỏi một câu: “Vậy em muốn thế nào?”

Đối phương cứng họng, đúng vậy, mọi quá trình hẹn hò anh đều làm rất tốt, rất phong độ, ra tay hào phóng, cô muốn gì anh đều mua, mỗi buổi hẹn hò đều có bó hoa đắt tiền… Rốt cục cô còn muốn thế nào?

Sự thật chính là, Trình Lục Dương chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ bạn trai, ngoài ra, ngay cả một chút cảm xúc rung động anh cũng không có.

Cuối cùng thì dứt khoát không yêu đương nữa, sớm biết yêu đương lãng phí thời gian lại phiền phức như vậy, anh mới không thèm đi chịu tội đâu.

“…Cô Tần?” Phương Khải bắt đầu vắt óc suy nghĩ về các buổi tiệc rượu lớn, tổng giám đốc đã quen biết cô Tần nào, chẳng lẽ tổng giám đốc lại muốn gây hại cho cô gái nhà lành nào?

“Khi tôi nói chuyện với cậu, làm ơn dẹp mấy cái sóng não dư thừa trong đầu lại, đừng có để cho sức tưởng tượng bùng nổ gấp ba lần rồi phiêu lưu khắp chốn cùng với các tế bào não tàn của cậu”. Trình Lục Dương vừa liếc cậu ta một cái đã không khó để nhìn ra cậu ta đang rối rắm cái gì: “Tôi nói chính là cái cô Tần tông vào đuôi xe đó.”

Phương Khải hơi giật mình, lẽ nào cô gái kia đâm vào đuôi xe tổng giám đốc nhà anh, thì tổng giám đốc nhà anh muốn theo đuôi cô ấy? Trong nháy mắt, anh bắt đầu cảm thấy kính nể tổng giám đốc, đây mới là hình mẫu của kẻ báo thù, phải biết mất tiền là chuyện nhỏ, mất danh dự là chuyện lớn, nhưng chuyện còn đáng sợ hơn cả hai cái đó chính là — trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc đại nhân nhà anh.

Trình Lục Dương thấy Phương Khải thật lâu không có phản ứng, ngẩng đầu thấy trong mắt cậu ta tràn đầy quý mến và sùng bái thì tức khắc sa sầm mặt: “Tôi chưa nói với cậu là dẹp ngay những suy nghĩ lung tung trong đầu sao?”

Tần Chân nhìn số tiền dư trên ATM, cả người lập tức chán nản.

— Con mẹ nó, mi mắng ai là 250 (đồ ngốc) hả?

Cô ngây người một lát, mới chuyển hai nghìn tệ vào tài khoản của mẹ, nghĩ tới tin nhắn của Tần Thiên, năn nỉ cô mua cho nó đôi giày chơi bóng mới … thì khẽ cắn răng, chuyển thêm ba trăm tệ.

Không thể nhiều hơn nữa được, mặc dù biết với ba trăm tệ thì không thể nào mua được đôi giày chơi bóng Nike, nhưng đây đã là giới hạn của cô rồi.

Tháng này mới mùng ba, cách ngày mười lăm lĩnh lương còn tận mười hai ngày, mà cô chỉ còn lại có hai trăm tệ để sống… chỉ tính riêng tiền đi xe điện ngầm cũng tốn ít nhất bảy tám tệ m