
hông phải là bạn bè như hôm nay.
Hai người đã đi rất xa, cũng không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu xe taxi.
Trình Lục Dương thấy cô vẫn rầu rĩ không vui, tưởng rằng cô còn đang buồn bực chuyện mẹ cô ép cô đi xem mặt, bỗng nhiên hào hứng quay đầu lại nói với cô: “Tôi có ý này rất hay, ở La Lune lâu như vậy, hợp tác làm ăn với nhiều người, tôi quen biết rất nhiều đàn ông độc thân có điều kiện tốt, hay là để tôi xem xét giúp cô nhé?”
Trái tim Tần Chân chợt thắt lại như ngừng đập, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Mà anh bỗng nhiên mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt “không cần cảm ơn tôi đâu” rồi nói: “Người tôi giới thiệu chắc chắn khác hẳn đẳng cấp với người mẹ cô giới thiệu, đảm bảo sau khi cô dẫn về nhà, mẹ cô sẽ hài lòng đến mức bắt cô phải mang lì xì đến cho ông mai này ngay!”
***
Tần Chân phát hiện, từ sau khi quen biết Trình Lục Dương, số lần cô mất ngủ càng ngày càng nhiều.
Có đôi khi là vì vui vẻ mà không ngủ được, lăn qua lộn lại nhớ đến anh, nhớ đến những lời nói ác độc của anh, nhớ đến sự chu đáo của anh, trong đầu cô thậm chí phát lại từng cảnh từng cảnh một khi ở bên anh, sau đó nghĩ ra vô số câu để có thể đáp trả lại những lời nói ác độc của anh, lại còn chán nản nghĩ: Ầy, đáng lẽ lúc đấy phải trả lời anh như vậy mới đúng!
Có đôi khi lại là buồn bã đến không ngủ được, ôm gối đầu chỉ hận không thể làm cho mình chết ngạt luôn. Nếu nói mắt cô có vấn đề mới thích Mạnh Đường, vậy thì nhất định là đầu óc cô cũng có vấn đề nốt mới đi thích Trình Lục Dương. Bởi vì ít nhất cô và Mạnh Đường còn có giao điểm trong quá khứ, nhưng Trình Lục Dương thì sao?
Ha ha, thiếu gia của tập đoàn Viễn Hàng, boss của La Lune.
Mà đêm nay, cô lại tiếp tục trằn trọc vì buồn bực. Không vì cái gì khác, đơn giản là vì người mà cô thích lại nhiệt tình tìm đối tượng cho cô……
Tần Chân thở ngắn than dài đến hơn nửa đêm, cuối cùng gọi điện cho Bạch Lộ, mới mở đầu đã nói một câu: “Mình muốn chết, làm sao bây giờ Bạch Lộ, mình rất muốn chết, mình không muốn sống nữa!”
Bạch Lộ tự dưng bị người khác đánh thức từ trong giấc ngủ, lại còn với lời mở đầu bất ngờ như vậy, lập tức ngồi bật dậy, “Cậu làm sao vậy? Bệnh cũ tái phát hay là bị cưỡng hiếp nên nghĩ quẩn?”
Tần Chân ôm trái tim bi thương nghêu ngao hát: “Người tôi yêu chẳng phải người yêu tôi, mỗi một tấc lòng của anh đều thuộc về một ai kia……”
Bạch Lộ không nhịn được mắng: “Đồ thần kinh, cậu bình thường một chút thì sẽ chết sao?”
Đang lúc nói chuyện, bên đầu Bạch Lộ bỗng vang lên một giọng nam êm ái dễ nghe: “Ai gọi thế?”
Tần Chân kinh ngạc, “Cậu đang ở đâu thế?”
Bạch Lộ ấp úng nói: “Ở nhà…… Vừa rồi, là tiếng TV.”
Người đàn ông kia có vẻ không vui, giọng nói lạnh đi vài phần: “Anh không gặp người được chắc?”
Lần này Tần Chân khẳng định chắc chắn là có người đàn ông đang nằm bên cạnh Bạch Lộ thì lập tức vô cùng bi thương, cảm thấy không thể nói chuyện tiếp với cô bạn này nữa. Thử hỏi xem, cô thì đang thất tình thế này, người mà là bạn tốt thân thiết nhất của cô kia lại ở nhà bên một người đàn ông đến hơn nửa đêm?
Đúng là chọc vào nỗi đau của người khác, bóc trần vết sẹo của người khác, tàn nhẫn, hủy hoại thuần phong mỹ tục!
Cô tắt di động, ném xuống cuối giường, cực kỳ bi thương lấy cái gối đè lên đầu.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là tôi đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, cmn người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi!
A a a, cuối cùng đã biết được cái cảm giác sống không bằng chết là như thế nào!
***
Hôm sau, ngày Chủ nhật, khi Tần Chân ôm đôi mắt xanh đen rời giường đi nấu mì, chuông cửa vang lên.
Cô nói to “ai đó”, đồng thời tắt bếp đi mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra, cô không khỏi trợn tròn mắt, người đến không phải ai khác, chính là cậu em trai năm nay chuẩn bị thi đại học của cô, Tần Thiên.
“Sao cậu lại tới đây? Sáng nay phải đi học cơ mà?” Tần Chân thắc mắc.
“Trốn.” Tần Thiên nói với vẻ bất cần, đẩy cô sang bên cạnh, tự mình chen vào cửa.
“Trốn?” Giọng Tần Chân lập tức cao lên mấy lần, “Trốn là sao?”
Tần Thiên đi về phía sô pha rồi ngồi xuống, “Thì là trốn chứ sao, bạn học Tần Chân, chẳng lẽ chị đã đến tuổi không thể hiểu được hai chữ “trốn học” sao?”
Tần Chân tức giận giơ chân lên, đá vào chân cậu một cái, “Cái thằng nhóc này, năm nay mới học cấp ba, thế mà dám trốn học? Cậu không muốn học đại học nữa sao, hả?”
Tần Thiên xoa xoa mũi trốn sang một bên, “Đừng có mà lấy chân đá lung tung, em trốn học không phải là vì chị sao?”
Tần Chân vẫn còn đuổi theo cậu, cậu liền giữ chân Tần Chân lại, nghiêm túc đứng lên, “Được rồi được rồi, em đến đây là để nói chuyện tử tế với chị. Em hỏi chị, sao chị lại tắt máy? Gọi cả đêm mà không được, làm em sốt ruột chết đi được!”
Tần Chân hơi chột dạ, tối qua sau khi gọi điện cho Bạch Lộ xong, trong lòng buồn bực, liền rút pin ra luôn.
Cô ra vẻ đúng lý nói: “Hết pin, làm sao nào? Chả lẽ không được phép tắt máy sạc pin sao?”
“Là hết pin nên tắt máy hay là cố ý tắt máy?” Tần Thiên trừng cô, “Tối hôm qu