Duck hunt
Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328470

Bình chọn: 7.5.00/10/847 lượt.

, trên tay anh… hơn nửa là …”

Không có tiếp theo.

Sau khi im lặng thật lâu, Tần Chân nghe thấy Trình Lục Dương gằn từng tiếng hỏi bác sĩ: “Thời gian hành kinh?”

“…”

Cả người cô run run, mặt đỏ tai hồng vùi đầu vào chăn.

Chết tiệt, sao lại rỉ ra !

CHƯƠNG 13

Edit: Nora

Beta: Vi Vi

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Trình Lục Dương đen mặt dọc theo hành lang đi vào toilet.

Tần Chân nghe thấy tiếng bước chân đi xa mới xấu hổ nhô đầu ra, mặt đỏ tai hồng tìm kiếm di động chung quanh. Nhưng trong túi không có, tủ đầu giường không có, bên cạnh gối đầu cũng không có.

Cô tuyệt vọng, chẳng lẽ lúc té xỉu đã vô ý làm rơi?

Sau đó cô nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân Trình Lục Dương trở về, sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt, tiếp tục giả bộ bất tỉnh.

Trình Lục Dương không nhanh không chậm đi đến bên giường, chần chờ một lát, thò tay chạm vào quần áo cô.

Tần Chân sợ tới mức định trợn mắt hỏi anh muốn làm gì, nhưng nghĩ đến dì cả rỉ ra dính tay anh ta, cả người tức thì cứng lại không dám mở mắt ra.

May mà Trình Lục Dương chỉ sờ lên túi áo khoác của cô, sau khi phát hiện không có đồ mình muốn tìm, đành lùi lại ngồi trên ghế sofa đặt song song với giường trong phòng bệnh.

Tần Chân đoán anh muốn tìm di động của cô, chỉ tiếc ngay cả cô cũng không biết nó đang hóng mát ở nơi nào. Cô nghe thấy anh bấm điện thoại, nói một tiếng Phương Khải, lúc sau như nhớ ra cái gì, dừng một chút, nói giọng lạnh như băng: “Không có việc gì, nhầm số.”

Cô không hiểu ra sao, tiếp tục giả vờ ngủ, sau đó lặng lẽ hé mở mắt, thấy Trình Lục Dương ngồi trên sofa vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cô y tá đi vào hỏi anh ta: “Bệnh nhân nghỉ ngơi một lát sẽ không sao nữa, có cần xuất viện ngay không?”

Trình Lục Dương nhìn người nằm trên giường, lắc đầu nói: “Để cô ấy ngủ ở đây một đêm đi, tôi sợ cô ấy trở về lại chóng mặt, có khi chết luôn trong nhà.”

Cô y tá nở nụ cười: “Không phải còn anh ở bên cạnh sao? Anh sẽ trông nom cô ấy mà!”

Giọng nói nũng nịu, xen lẫn ngữ điệu tìm tòi, vừa nghe đã biết cô ta muốn tìm hiểu xem hai người có phải bạn trai bạn gái không.

“Trên mặt tôi có viết ‘Tôi là người tốt, thân thiết nhất, tôi thích nhất trông nom người khác’ sao?” Trình Lục Dương không mặn không nhạt liếc nhìn cô y tá một cái, mặt y tá đỏ lên, ngượng ngùng đi ra.

Tần Chân phải cố gắng nén lắm mới có thể không cười phá lên. Người đàn ông này quả thật đã tu luyện kỹ năng ăn nói độc địa đến độ trơn tru lão luyện, hoàn toàn không nể tình cự tuyệt ý định đến gần của người khác.

Đương nhiên, cô không biết thật ra Trình Lục Dương gọi điện thoại là muốn gọi Phương Khải đến lái xe đưa cô về nhà, nhưng lúc đó lại nhớ tới mẹ Phương Khải vẫn còn đang bị bệnh, vì thế lại thôi.

Anh không có bạn bè nào, khi cúi đầu nhìn màn hình không nói một lời, trong đáy mắt lại mang theo tia trào phúng.

Trên thế giới này có mấy người trong danh bạ điện thoại chỉ có bốn đối tượng liên lạc? Lại có mấy người trong nhật kí cuộc gọi từ trên xuống dưới chỉ có một người?

Trình Lục Dương phát hiện, ngoại trừ Phương Khải, thật ra anh chẳng còn bạn bè nào khác.

Không, ngay cả Phương Khải cũng không phải bạn bè anh… Cùng lắm chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.

Di động Tần Chân mất rồi, Trình Lục Dương không cách nào liên lạc với người nhà cô, cứ để cô một mình trong bệnh viện cũng không yên tâm, đành phải trông coi trong phòng bệnh, chờ cô tỉnh lại.

Mới đầu, Tần Chân chỉ vờ ngủ, lúc sau triệu chứng tụt huyết áp lại chưa khỏi hẳn, vừa đau bụng lại thêm váng đầu đồng thời tra tấn cô, chưa bao lâu cô đã thiếp ngủ lúc nào không hay.

Một giấc ngủ này kéo dài thẳng đến sáng hôm sau, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, khi đập vào mắt là màu trắng chói mắt thì cô mới ý thức được, mình đang ở bệnh viện.

Cô vô thức nhìn về phía sofa thì thấy Trình Lục Dương đang tựa ngửa người vào ghế ngủ trong tư thế vô cùng không thoải mái, trên người khoác chiếc áo màu đen ngày hôm qua, nhíu mày chợp mắt.

Tần Chân ngẩn người, anh ta cứ vậy mà trông mình cả đêm?

Chú ý tới đôi chân dài lách giữa bàn trà và sofa cực kỳ tội, rồi nhìn tới chiếc túi đầy đồ trên bàn trà. Tần Chân nhẹ tay nhẹ chân xuống giường tới gần nhìn… Ái chà, đầy một túi toàn băng vệ sinh phụ nữ! Nhãn hiệu gì cũng có!

Cô bỗng nhớ tới cái gì, thay đổi sắc mặt, nhanh tay chộp đại một gói vọt vào toilet bên trái cửa. Tiếng động này đã nhanh chóng đánh thức Trình Lục Dương, thấy bóng lưng Tần Chân biến mất sau cửa toilet, anh triệt để tỉnh táo.

Vì thế lúc Tần Chân bước ra khỏi toilet, lập tức bắt gặp đôi mắt đen kịt của Trình Lục Dương, cả người cô run lên, nghe thấy Trình Lục Dương âm trầm thăm hỏi một câu: “Thay xong rồi chứ?”

“… Xong rồi, xong rồi!” Cô xấu hổ liên tục gật đầu, trên đầu khói nhẹ bốc lên bốn phía.

Chuyện gì đây? Tự nhiên thảo luận vấn đề đổi băng vệ sinh với đàn ông!

Tần Chân phát hiện ánh mắt Trình Lục Dương dừng lại trên người cô, vì thế cúi đầu xuống thì thấy chiếc áo khoác màu vàng mới chỉ mặc hai lần đã nhăn nhăn nhúm nhúm, bởi vì