
vào cái mạng che mặt đã biết kết quả chứ ?
Anh không thích cô là chuyện thực tế cỡ nào ?
Mà nay, anh cười cảm ơn cô sẵn lòng chạy chân hỗ trợ chuyện nhà mới cho anh, thậm chí còn cảm ơn cô thay mặt cô dâu của anh.
Nước mắt Tần Chân bỗng nhiên chảy ra ào ào, bởi vì đây căn bản không chỉ là biểu hiện cô thất tình, mà còn là biểu hiện anh chưa từng suy nghĩ cho cô, căn bản không hề để ý tới cô.
Anh biết cô thích anh nhưng lại nói mấy lời mặt ngoài thì cười, bên trong là dao này với cô trước mặt nhiều người như thế, chẳng lẽ không biết cô cũng có trái tim, cô sẽ khổ sở sao ?
Lý do duy nhất để anh làm vậy chính là: từ đầu chí cuối anh chưa từng để ý tới suy nghĩ của cô, lại càng không quan tâm cô có bị tổn thương hay không.
Tần Chân vẫn cảm thấy bản thân vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm, có lẽ các ưu điểm khác không biểu hiện rõ ràng nhưng lực nhẫn nại cực mạnh thì cực kỳ đáng tin. Thế nhưng khi cảm xúc đến ngưỡng sụp đổ thì chỉ một giọt nước mắt đã đủ để nhấn chìm toàn bộ vỏ bọc ngụy trang của cô.
Cô bắt đầu vùi đầu òa khóc, tiếng khóc nức nở rõ rệt quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, khóc như con thú bị người ta vứt bỏ.
Mà không biết đến lúc nào thì cửa thang máy bỗng nhiên đinh một tiếng mở ra.
Tần Chân đang vùi đầu khóc say sưa nên hoàn toàn không nhận thấy có người đứng ngoài cửa. Mà đến khi người nọ ngờ vực gọi tên ra thì cô mới ngẩng khuôn mặt lem luốc lên, hai mắt đẫm lệ phát hiện đời người quả nhiên không có bi thương nhất, mà chỉ có bi thương hơn.
Bởi vì người đứng trước mắt nhìn cô từ trên cao xuống chính là oan gia số một của cô: Trình Lục Dương.
Ông trời ơi, có phải ông ngại cô bị dao nhỏ đâm chưa đủ thảm cho nên cứ muốn đưa một đại bác bắn lén tới bắn cô thành cái sàng sao ?
CHƯƠNG 21
Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt kia, Trình Lục Dương chợt thấy lòng nao nao.
Đã quen biết Tần Chân lâu như thế nhưng đến nay chưa hề thấy dáng vẻ cô chật vật như vậy, cho dù là lần trước cô ngất xỉu trên đường cái cũng tuyệt đối giống như bị xử bắn vậy, pằng một tiếng rồi hết sức gọn gàng, dứt khoát “ngã xuống bỏ mình”.
Mà lúc này, trên gương mặt trắng nõn của cô ướt đẫm nước mắt, thậm chí còn có rất nhiều giọt long lanh trên hàng mi chực lăn xuống, tí tách, tí tách…… Anh phát hiện mình vậy mà lại xuất hiện ảo thính!
Thực ra dáng vẻ này của Tần Chân quả thật không thể tệ hơn được nữa.
Anh hơi lo lắng nên bước vào thang máy hỏi cô: “Cô sao vậy?”
Tần Chân vẫn ngồi tại chỗ, mơ mơ hồ hồ thốt ra mấy chữ: “Gặp tên khốn …”
Trình Lục Dương giật mình, không hề nghĩ ngợi đã hỏi cô: “Cô mất trinh rồi?”
“…”
Suy nghĩ phải dâm đãng cỡ nào mới có thể ngay lập tức liên tưởng “gặp tên khốn” và “mất trinh” lại với nhau?
Tần Chân giơ tay lên lau nước mắt, nhưng dù lau thế nào cũng không hết, cô cảm giác như nước mắt tích lũy bao nhiêu năm qua của mình đều chảy ra vậy, nếu không sao lại giống van nước bị hỏng thế này, trong nháy mắt trở thành trái tim thiếu nữ pha lê, khóc mãi không hết.
Trình Lục Dương mới bàn bạc chuyện hợp tác với người ta xong, nào ngờ vừa đi ra ngoài liền gặp phải cô trong bộ dạng sống dở chết dở này. Nếu dứt khoát giả vờ không nhìn thấy thì khó tránh cảm thấy áy náy trong lòng, cho nên không nhịn được xúc động xen vào việc của người khác.
Anh chìa tay ra kéo Tần Chân: “Đứng dậy trước đi, có chuyện gì về rồi hãy nói, ở nơi công cộng khóc lóc sướt mướt còn ra gì nữa? Xấu hổ chết đi được.”
Tần Chân bị anh kéo đứng dậy, rụt tay lại che mặt: “Ai cho anh nhìn? Xấu hổ chết đi được thì anh tránh xa ra, đừng để ý tới tôi!”
Tuy đang phản bác nhưng nói cho cùng vẫn ỉu xìu thiếu đi vài phần khí thế.
Cô vốn không biết nên làm gì cho phải, người cô thích nhiều năm như vậy sắp kết hôn rồi, nói không chừng sau này còn phải qua lại với cô nữa, thế nào, còn muốn dẫn người trong lòng lượn qua lượn lại vài vòng, ân ái trước mặt cô sao?
Thật xót xa khi cô phát hiện bản thân mình lại sinh ra tâm lý oán hận Mạnh Đường oán hận anh không quan tâm đến tấm lòng của cô, oán hận anh vờ như không có chuyện gì mời người đã thầm mến anh khó xử phụ trách việc trang hoàng phòng tân hôn của anh.
Có lẽ là trong lòng cô ám thị quá mãnh liệt, Tào Tháo không cần nói, chỉ nghĩ thôi đã đến rồi.
Lúc thang máy trở lại tầng một lần nữa, Trình Lục Dương dẫn cô ra ngoài chưa được mấy bước, lại gặp phải Mạnh Đường đi từ trong phòng ra.
Mạnh Đường trước đó đã đến toilet tìm thử một vòng, gọi vài tiếng, không thấy Tần Chân ở bên trong nên mới chạy ra hành lang tìm.
Rốt cuộc thì anh cũng tìm được Tần Chân nhưng lại phát hiện cô đẫm lệ đứng sau một người đàn ông, trên mặt tràn đầy vệt nước mắt.
Anh từ từ dừng bước, gọi một tiếng: “Tần Chân?”
Mà Tần Chân mang khuôn mặt đầy nước mắt cứ thế lọt vào mắt anh chẳng hề báo trước, nhếch nhác đến ngay cả hô hấp cũng sắp ngừng lại. Cô bối rối đến mức không kịp phân biệt cảm xúc trong mắt đối phương, cũng không kịp phân tích vẻ mặt u ám trong nháy mắt thậm chí có chút hoảng hốt của Mạnh Đường là thế nào, cô chỉ vô thức bắt lấy tay Trình Lục Dương, lẩm bẩm một câu như van x