
nói theo cách khác cô là người tự ti. So với Tằng Tử Kiều, cô không có nhan sắc mỹ miều, không có thân hình gợi cảm, không có trí tuệ siêu phàm. So với Tang Du, cô không có gia thế hiển hách, không có bối cảnh giàu sang, lại càng không có khí thế oai phong của một cường nhân. Cô thường xuyên tự hỏi bản thân có cái gì, rồi lại đau lòng nhận ra rằng mình chẳng có thứ gì hết. Cô chính là loại người bình thường nhất trên thế giới này, điều duy nhất cô biết chính là phải kiếm thật nhiều tiền, còn biết khắc phục khó khăn, trong nghèo khó tìm con đường kiếm tiền.
Kỷ Ngôn Tắc, ngoại trừ mỗi thói xấu thích trêu chọc, bắt nạt cô ra, thì chẳng khác nào một chàng hoàng tử đẹp trai cưỡi bạch mã, khiến cô chẳng dám đặt mình vào vị trí của một công chúa cao sang, xinh đẹp, nhiều lắm cũng chỉ có thể là một cô bé lọ lem đáng thương, tiền đồ mù mịt mà thôi.
Kỷ Ngôn Tắc cúi thấp đầu xuống, nhìn đôi giầy của mình, im lặng một hồi lâu, không nói lời nào.
Viên Nhuận Chi dõi theo từng cử chỉ, hành động của anh, còn anh thì không ngừng đưa mắt ra nhìn xung quanh tứ phía, giống như đang gặp điều mâu thuẫn gì đó.
Trái tim Viên Nhuận Chi bắt đầu đập loạn xạ. Sau vài lần tranh đấu, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết tâm, chết thì chết, kết cục tồi tệ nhất chẳng qua là Game Over thôi! Trên thế giới này, làm bất cứ chuyện gì chẳng phải đều giống như đang đánh cược sao? Nếu thua cược rồi, cùng lắm là quay lại căn nhà nhỏ bé, tồi tàn của mình, thu người trong góc tối từ từ liếm láp vết thương mà thôi.
Thế là, cô liền ho khan một tiếng, đồng thời đưa ra lời dò thám: “Có phải anh định nói gì với em không?” Thật ra cô muốn hỏi anh là: “Có phải anh đã đặt nhẫn rồi không? Có phải anh định cầu hôn em không?”
Cô căng thẳng nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mi vừa dài vừa cong cụp xuống in bóng lên đôi mắt màu hổ phách của anh. Bỗng nhiên cặp mi đó cử động, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô, anh từ từ lên tiếng: “Anh muốn kết thúc mối quan hệ hiện nay!”
Lời nói của anh vừa dứt, Viên Nhuận Chi cảm thấy hai tai vang lên tiếng “u” dài, ngoài ra không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa, ngay cả tiếng xe cộ bên đường cũng biến mất. Lúc này cô ngây thần người, huyết dịch toàn thân như ngưng đọng, không thể hô hấp nổi, cả người bất động tại chỗ.
Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng được dùng để nói lời chia tay, ngay cả cơ hội đánh cược cũng không có, cô đã Game Over rồi…
Cô khép mi lại, ôm chặt chiếc hộp bát âm trong lòng hơn nữa, cố gắng điều hòa lại hơi thở, không ngừng chớp mắt, cố gắng mỉm cười, để cho mình không rơi nước mắt.
Đúng vào lúc cô đang gắng gượng mỉm cười nói câu “được thôi”, thì tình tiết mới lại xuất hiện, đột nhiên lại nghe thấy anh nói thêm: “Viên Nhuận Chi, hãy kết hôn với anh nhé!”
“Cái gì?” Cô vội vã ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh vì cô cho rằng mình đã nghe nhầm.
Kỷ Ngôn Tắc nhướng đôi mày, than một hơi dài, đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác một hồi lâu, sau đó mới nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói một cách không vui vẻ là mấy: “Này, em đang cố tình đúng không? Có thật là không nghe thấy không hả? Trước khi mở miệng ra nói, anh đã nghĩ kĩ lắm rồi, câu này anh chỉ nói đúng một lần duy nhất, nếu như em không nghe thấy thì bỏ đi”.
“Bỏ bỏ bỏ! Bỏ cái gì mà bỏ? Bỏ cái đầu heo của anh ấy!” Viên Nhuận Chi cầm chiếc hộp bát âm trong tay đánh về phía anh. Càng nghĩ cô lại càng tức, cô chẳng qua chỉ muốn xác định lại kĩ càng tai mình không có vấn đề, muốn nghe thêm một lần nữa, vậy mà anh lại có thái độ như vậy. Được thôi, bỏ đi thì bỏ, hai người đường ai nấy đi. Nếu như cô còn để tâm đến anh thì cô không phải là người nữa.
Cô vứt trả anh chiếc hộp bát âm rồi thét lên: “Kỷ Ngôn Tắc, anh đúng là đồ khốn khiếp! Trả lại anh, ai thèm cái này chứ? Anh đi chết đi cho khuất mắt!” Cô giơ chân lên đá mạnh vào chân anh, nước mắt tuôn rơi đầm đìa trên cả khuôn mặt.
Thế nhưng vừa mới đi được vài bước, cả người cô lại được ôm trong vòng tay quen thuộc, ấm áp, bên tai vang lên giọng nói của anh: “Viên Nhuận Chi, hãy kết hôn với anh nhé!”
Viên Nhuận Chi cố gắng hít thở, đưa tay lên, mỉm cười lau khô những giọt nước mắt trên mặt, quay lại rồi đáp: “Em đồng ý!”
Kỷ Ngôn Tắc vừa nghe thấy câu trả lời đồng ý của cô, hai tay liền ôm chặt cô vào lòng mình thêm nữa, vùi mặt vào sâu trong mái tóc của cô, run run lên tiếng: “Cám ơn em!”
“Cám ơn? Cám ơn cái đầu heo của anh! Anh đã nhìn thấy ai cầu hôn giống như anh chưa? Nhẫn cưới, hoa tươi, âm nhạc, quỳ gối, tất cả đều không có, lại còn giả vờ giả vịt! Kiêu ngạo chết đi được!” Trước tiên nói lời chia tay, sau đó lại cầu hôn, khiến trái tim cô suýt chút nữa là ngừng đập. Làm gì có ai quá đáng như anh chứ?
“Không phải đã có chiếc hộp bát âm rồi sao?” Phải biết rằng chiếc hộp bát âm này là do anh đích thân thiết kế, ý nghĩa còn quan trọng hơn chiếc nhẫn cưới nhiều lần.
“Vậy anh đã bao giờ nhìn thấy người nào mang chiếc hộp bát âm trị giá ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng đi cầu hôn người ta chưa? Thật sự là do tiền nhiều không biết tiêu vào đâu hay do anh đang có ý đồ đen tối gì khác?” Đừng nói