
iản dị của nó đã hấp dẫn tôi. Tôi nhìn đến chúng với sự chú ý phiến diện rằng người tuổi trẻ bước vào những căn nhà này, khi những ý nghĩ về nhà cửa, quê hương và gia đình, những ngày nghỉ ngơi và những ngày hội hè đình đám vẫn còn khác nhau xa. Những con phố yên tĩnh với các khu vườn đã gây nơi tôi cái ấn tượng rất thích thú. Tôi thong thả nhàn tản trên đó và khi tôi đang đi, tình cờ tôi đọc thấy tên học của những người cư ngụ trên những tấm bảng bằng kim khí sáng chói trên cánh cổng các khu vườn.
Tôi đứng yên và suy nghĩ. Rồi tôi nhớ ra đó là tên của một trong những giáo sư của tôi ở trường trung học. Vì rằng một vài giây phút quá khứ vụt hiện trước mắt tôi, đặt tôi trước sự ngạc nhiên, và hàng đám những khuôn mặt, những thầy giáo, những bè bạn, những kỷ niệm của những cái bí danh và những câu chuyện nhảy múa trước mắt tôi trong những làn sóng qua mau. Khi tôi đứng đó nhìn vào tấm bảng đồng, có một người đang cắm cúi làm việc từ đằng sau, cạnh cây phúc bồn tử nhô lên. Ông ta đi tới và nhìn tôi.
– Cậu có cần tôi không? – ông hỏi.
Và đó là Lohe, thầy giáo mà chúng tôi thường gọi Lohengrin.
– Thực ra thì không – tôi nói và giở nón ra – Tôi không biết thầy ở đây. Tôi là một trong những học trò của thầy.
Ông ta nhìn tôi kỹ lưỡng hơn, quan sát cây gậy của tôi, nghĩ ngợi một lúc và rồi đọc tên tôi. Ông không nhớ ra gương mặt tôi nhưng nhờ cái chân tê cứng của tôi, vì rằng tự nhiên ông có biết về tai nạn của tôi. Đoạn ông mời tôi vô nhà.
Tay áo sơ mi của ông xăn lên, và ông khoác một chiếc tạp dề làm vườn màu xanh. Ông không có vẻ gì già hơn và trông mạnh khoẻ khác thường. Chúng tôi đi qua khu vườn nhỏ xinh xắn, rồi ông dắt tôi vào một mái hiên lộ thiên, nơi đây chúng tôi ngồi xuống.
– Chà, tôi sẽ không bao giờ nhận ra cậu – ông nói một cách thật thà – Tôi hy vọng ký ức của cậu về tôi là một ký ức ân cần.
– Không hẳn hoàn toàn – tôi nói, cười lên – Thầy một lần phạt tôi mất việc gì đó mà tôi không có làm và khăng khăng cho rằng việc quả quyết vô tội của tôi là nói dối. Lúc đó là vào năm đệ tứ.
Ông nhìn lên với sự phô diễn bối rối trên gương mặt ông:
– Anh không nên giữ việc chống lại tôi. Tôi rất lấy làm tiếc. Với tất cả ý định tốt lành trên đời, nó cứ tiếp tục xảy ra cho các thầy giáo là có một cái gì sai lầm và một hành động bất công đã phạm phải. Tôi biết có những trường hợp tệ hại. Đó là một lý do tại sao tôi ra đi.
– Ồ, thầy không còn dạy nữa à?
– Không dạy nay đã lâu rồi. Tôi bị bệnh, và khi tôi bình phục, quan điểm của tôi đã thay đổi nhiều đến nỗi tôi xin từ nhiệm. Tôi đã cố gắng là một thầy giáo tốt, nhưng tôi không được là một người như thế, anh phải nên có cái bản tính ấy. Vì vậy tôi đã bỏ nghề và từ dạo đó tôi đã cảm thấy tốt hơn.
Tôi có thể thấy điều đó. Tôi hỏi thêm nữa, nhưng ông muốn nghe câu chuyện của tôi, và chẳng mấy chốc tôi đã kể xong. Ông không hẳn thích thú việc tôi trở thành một nhạc sĩ. Trái lại, ông đã tỏ ra vô cùng khéo léo bởi sự giao cảm của ông cho sự xui xẻo của tôi đến nỗi rằng đây là lần đầu tôi không thấy khó chịu. một cách thận trọng ông cố gắng để khám phá ra tôi đã thành công trong việc tìm ra
– Nghiệp à? Không, nó là gì?
– Cậu sẽ tìm thấy. Hãy đợi một phút thôi!
Ông bỏ đi và vắng mặt trong một lúc trong khi tôi ngồi đó sững sờ, không biết mong đợi cái gì, và nhìn ra khu vườn nơi những cây trái tí teo đứng thành hàng không sai chạy. Sau một chút, ông Lohe trở ra. Ông nhìn tôi với khuôn mặt chiếu sáng, và đưa tôi một quyển sách nhỏ, có in hàng chữ, giữa cái khuôn mẫu tượng trưng huyền bí, nhan đề Giáo lý vấn đáp Thông Thiên Học nhập môn.
– Cậu lấy đi – ông nói – Cậu có thể giữ lấy, và nếu cậu muốn nghiên cứu thêm, tôi có thể cho cậu mượn một số sách nữa. Cuốn này chỉ mới là nhập môn. Tôi đã trở nên mạnh khoẻ thể xác và linh hồn nhờ chúng và hy vọng rằng chúng cũng sẽ như vậy với cậu.
Tôi lấy quyển sách nhỏ và đút vào túi tôi. Ông ta đưa tôi qua khu vườn ra đường, ngỏ lời chia tay một cách thân mật với tôi và mời tôi sớm trở lại. tôi nhìn vào mặt ông, gương mặt lành mạnh và hạnh phúc, và đối với tôi thì hình như có thể là vô hại trong việc cố gắng theo đuổi con đường hạnh phúc như vậy. Thế là tôi về nhà với quyển sách nhỏ trong túi tôi, lấy làm hiếu kỳ về những bước đi đầu tiên trên con đường đưa đến chân phúc này.
Song tôi chỉ khởi sự sau một vài ngày. Trên đường về nhà tôi, tiếng ngọi của âm nhạc lại đầy uy lực. Tôi ném mình vào nó và sống trong một thế giới của âm nhạc. tôi viết và đàn cho đến khi cơn bão tố bên trong tôi lại im lặng và tôi có thể điềm tĩnh trở lại với đời sống thường nhật. Lúc bấy giờ, lập tức tôi cảm thấy cần thiết học hỏi những giáo lý mới mẻ và ngồi xuống tay cầm quyển sách nhỏ trước mắt mà tôi nghĩ tôi có thể mê mải ngay.
Nhưng tôi không nhận thấy nó dễ dàng như vậy. Quyển sách nhỏ trở nên to lớn nặng nề trong tay tôi và sau cùng có vẻ như không thể hiểu thấu được. Sách bắt đầu với lời giới thiệu đáng chú ý về nhiều con đường đưa đến minh triết mà mọi người đi vào và tình thân hữu thông thiên học có nghĩa là độc lập tri thức và