Old school Swatch Watches
Một đêm, một ngày, một năm, cả đời

Một đêm, một ngày, một năm, cả đời

Tác giả: Phù Tô Lục

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322701

Bình chọn: 10.00/10/270 lượt.

i điều này cả.

Tôi về nhà, lần đầu tiên khóc trước mặt Cao Phi, nước mắt ràn rụa. Tôi muốn chui vào trong lòng anh, nhưng Cao Phi lại lạnh lùng liếc tôi một cái, cũng nói câu “Đáng đời” rồi đi vào phòng tắm.

Chỉ trong một ngày, hai người quan trọng nhất của cuộc đời tôi đều nói với tôi: “Đáng đời”.

Chương 02

Cao Phi, sinh nhật vui vẻ

Sau khi Cao Phi đi làm tôi không còn việc gì làm, cũng không muốn ngồi ngây ngốc trong phòng. Tám giờ rưỡi, tôi ra khỏi nhà. Ở thành phố này ngoài căn nhà này ra tôi còn có một nơi khác để dung thân.

Nơi đó thực ra cũng chưa được tính là một khu cô nhi viện, càng không phải là một khu cô nhi viện chỉ để nuôi dưỡng trẻ em bệnh tật. Lúc tôi mời Louis đến thiết kế đã từng nói, “Tôi không muốn đây chỉ là một nơi thu nhận và nuôi dưỡng người, mà phải là một ngôi nhà”.

Louis đương nhiên hiểu ý tôi, anh khẽ hôn lên trán tôi, nói tôi hiểu.

Hiện tại ở đây có năm mươi sáu đứa trẻ, đều không lớn, gầy tong teo, trông thấy tôi sẽ vui mừng gọi tôi, cô Du Cẩn.

Nơi này có mời nhân viên quản lý chuyên nghiệp, tiền lương không cao lắm, có rất nhiều người là công tác xã hội tình nguyện.

Đương nhiên để chăm sóc một cô nhi viện toàn trẻ em mắc bệnh nặng thì còn cần rất nhiều người nữa mới đủ. Ở đây cũng có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp.

Dì Vu là viện trưởng, vốn là quản gia nhà tôi, nhưng sau khi cha tôi qua đời, tôi giải tán tất cả người giúp việc của Hà gia trong đại viện, chỉ giữ lại dì Vu giúp tôi trông coi cô nhi viện.

Dì là người hiền lành dịu dàng, là người duy nhất trên thế gian này sau khi cha qua đời, thương yêu tôi.

Dì lúc nào cũng vuốt tóc tôi nói: “Du Cẩn là người xứng đáng được yêu quý nhất trên thế giới này.”

Mà tôi lại cười cười, “Dì à, dì thế này là trong mắt người thân hóa Tây Thi đấy.”

Hà Du Cẩn có xứng đáng được yêu hay không, lời này chỉ có Cao Phi nói mới tính, nhưng Cao Phi luôn nói: “Hà Du Cẩn, tôi hận cô, mãi cho đến chết tôi cũng vẫn hận cô”. Một Hà Du Cẩn bị hận đến như thế làm thế nào đáng được yêu đây.

Cao Phi buổi trưa không trở về ăn cơm, anh công tác ở cục đầu tư thành phố, chức vị không lớn cũng không nhỏ. Cha tôi khi còn tại thế đã từng ám chỉ đề nghị Cao Phi tiếp nhận công ty của cha. Đó là tâm huyết cả đời của ông, ông đã từng tìm kiếm không ít đối tượng để làm con rể, vốn là bởi vì muốn tâm huyết của mình có người kế thừa.

Nhưng bất đắc dĩ là tôi lại chẳng phải đứa con có hiếu, từ nhỏ được cha chiều quen, việc nhiều nhất mà tôi làm được chính là gây sự vô cớ. Ông không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho tôi chọn Cao Phi. Rồi Cao Phi của tôi lại là người tự tôn kiêu ngạo, vì vậy công ty của cha cũng đành trôi theo dòng nước.

Ngày 15 tháng 11, trời âm u

Kỳ thật tôi không thích trời âm u cho lắm, cho dù có mưa tôi cũng sẽ không thích trời âm u.

Trước khi mùa đông đến hoàn toàn, tôi đã trang hoàng cho nhà cửa rực rỡ hẳn lên. Tôi đã từng có vô số ảo tưởng về ngôi nhà cùng chung sống với người yêu. Sau khi gặp được Cao Phi, tôi càng khát khao muốn biến ảo tưởng đó thành hiện thực.

Sinh nhật Cao Phi là ngày 15 tháng 11, tôi đã vì thế mà phấn khích hơn nửa tháng. Từ cuối tháng mười tôi đã bắt đầu lập kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Cao Phi.

Sáng sớm tôi đã rời giường. Vì tạo sự ngạc nhiên vui vẻ cho anh thậm chí ngay cả câu chúc sinh nhật vui vẻ tôi cũng không nói, chỉ cười đặc biệt hạnh phúc.

Tôi tiễn Cao Phi ra cửa rồi bắt đầu đi siêu thị. Cao Phi thích ăn miến, phở trơn mềm, không thích ăn đồ ngọt nhiều dầu mỡ, Cao Phi thích nhất màu trắng, ghét nhất màu vàng, tất cả những điều này tôi đều điểm qua trong đầu.

Buổi sáng siêu thị không đông người lắm, lúc chọn đồ tôi cũng không gặp trở ngại gì, hai tay xách túi lớn túi nhỏ mang ra ngoài chiếc xe đang đợi. Tôi không thể lái xe, bởi vì chân tay của tôi bất cứ lúc nào cũng đều có thể tê dại, đương nhiên cũng bao gồm cả chút ít cảm giác thần kinh còn lại.

Từ giữa trưa tôi đã bắt tay vào chuẩn bị cơm tối, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, tôi chất thành một đống to. Nhưng lại không nghĩ tới bệnh của tôi lại phát tác ngay lúc này. Tôi co quắp ngã xuống đất, muốn bò sang phòng ngủ lấy thuốc nhưng cả người lại không có một chút sức lực nào, hơn nữa còn bắt đầu cảm thấy đau đớn. Tôi cắn răng chịu đựng nhưng không ngờ tuyến lệ lại hoạt động quá mạnh mẽ, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.

Điện thoại di động ở ngay bên người, chỉ cần ấn phím 1 là gọi được vào số của Cao Phi, mà tôi cần thuốc để giảm đau, bằng không nếu hôn mê quá thời gian có lẽ luôn cả đời này cũng không lại còn có thể trông thấy Cao Phi.

Cuối cùng lý trí đúng là vẫn không chiến thắng được tình cảm, tôi nhìn điện thoại di động từ từ nhắm mắt lại.

Có thể do bình thường tôi gây rắc rối quá nhiều, bởi vì Cao Phi thường hay nói cho tôi biết tai họa tôi gây ra không ít, mà tôi lại cười hì hì nói cho anh, “Tai họa kéo dài ngàn năm, anh phải ngàn năm sau mới mong có thể thoát khỏi em.” Sau mỗi lần anh đều khịt mũi nhìn tôi coi thường, cả người đều toát ra chán ghét. Cho tới bây giờ, trước mặt anh tôi cũng đều không có một chút tự tôn con gái