Một Thoáng Qua Đường

Một Thoáng Qua Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321955

Bình chọn: 8.00/10/195 lượt.

, và đi qua dưới cửa sổ văn phòng. Tôi tự hỏi chẳng hay cô Odile có ngẩng đầu lên quan sát chúng tôi không.

– Tôi sẽ về muộn tối nay, – Natalie nói.

– Trong trường hợp ấy, cô cần chìa khóa.

May mắn là tôi bỏ các chìa khóa cổng sắt và cửa ra vào trong túi áo khoác. Tôi giảng cho nàng cách thức sử dụng.

Và tôi đưa nàng ra tận xe hơi, mở cửa xe cho nàng. Nàng ngồi vào xe. Bất giác nhìn sắc đẹp, mái tóc dày rậm vàng óng, khuôn mặt cân đối và khá linh hoạt, thông minh và chăm chú của nàng, cùng cánh tay đặt trên cửa xe mà tôi trông thấy trên làn da mịn màng những sợi lông tơ vàng rung rinh – vì nàng đã kéo áo tay bludông lên – làm tim tôi thắt lại ghê gớm. Tôi linh cảm thấy trước mặt tôi là sự hiện diện của một nỗi bất hạnh nặng nề, đau đớn, mà tôi sẽ không bao giờ thoát ra được.

Nàng mở khóa khởi động. Đi đến chỗ rào chắn, tôi mở cổng cho nàng. Nàng làm cử chỉ giơ tay khi đi ngang qua tôi. Tôi có ý nghĩ kỳ quặc là yêu cầu nàng dừng xe lại cho tôi lên: một thoáng ngốc nghếch. Chiếc xe đi xa. Tôi bước đi trên lề đường nhìn bóng nàng xa dần.

Hẳn là Natalie đã làm một động tác sai và bật đèn pha, vì một đốm sáng đỏ nhấp nháy đàng sau xe. Tôi dõi theo cái đốm sáng này đang dọc theo đường phố ra xa, đang từ từ xuống dốc, rồi đến chỗ rẽ, biến mất.

Thế rồi tôi nhận ra là Natalie đã không nói với tôi nàng đi đâu, và nàng cũng không hỏi tôi chỉ hướng đi cho nàng. Chắc là nàng đến Gué de Chambord.

Lẽ ra câu hỏi này đánh thức ở tôi sự tò mò, vậy mà tôi vẫn thản nhiên. Điều này quan trọng đối với tôi trong khi tôi đóng cổng sắt lại, là hình ảnh cái chấm nhỏ bé màu đỏ, ở đàng sau xe, đang chạy trốn tôi.

Natalie trở về muộn, sau mười một giờ. Tôi nghe tiếng bước chân nàng nghẽn lại ở cầu thang và trên đầu thang vì có tấm thảm. Nàng phải xách gì đí, một vali, hay những gói đồ, cứ chạm nhiều lần vào lan can thang gác.

Tôi chờ một lúc sau, sau khi tất cả trở lại im lặng, để đi tắt ngọn đèn ở đầu cầu thang mà nàng để sáng, và nó đang kẻ một vạch màu vàng dưới cửa phòng tôi, như dấu hiệu một thoáng qua đường của nàng.

– 16 –

Quả nhiên hôm sau Natalie xuống dùng bữa trưa. Tôi thấy nàng ngồi trên tràng kỷ ở phòng khách, lúc mười hai giờ ba mươi.

Nàng đã thay đồ khác, một áo sơ mi màu cẩm thạch và chiếc váy thẳng, vải bông màu nâu vàng. Đôi chân trần của nàng trước đây luôn luôn đi giày da thô, nhưng lần này là giày bằng vải, viền da màu hạt dẻ.

Tôi ngồi trong chiếc ghế bành hôm trước còn nàng quay về phía tôi. Cuộc trò chuyện đang có chiều rôm rả. nàng nói:

– Ở trong xe anh, hôm trước tôi thấy có cái gì đó đặt trên ghế dài. Nó giống như một khẩu súng. Anh muốn giết ai à?

– Không hẳn như thế, tôi đi săn về mà.

– Anh giết súc vật để giải trí ư?

Rõ ràng là nàng thuộc về thế giới chống săn bắn. Mọi lý lẽ đều sẽ là vô ích. Tôi thanh minh một cách gượng gạo:

– Đối với tôi niềm vui không là bắn giết mà là tìm kiếm. Có nhiều thú vật mà tôi đã gặp, nhưng không bao giờ bắn chúng, ví dụ thỏ và hươu cái.

– Tại sao hươu cái và thỏ?

– Hươu cái, bởi vì chúng là giống cái, chúng bảo đảm việc sinh sản nòi giống. Chính chúng nuôi dưỡng những đứa con nhỏ. Còn những con thỏ, lại là một chuyện khác. Tôi đã ngắm chúng qua ống nhòm nhiều lần và biết chúng quá rõ nên chẳng còn muốn bắn chúng. Chúng sợ sệt, luôn luôn đề phòng. Chúng không tấn công các con vật khác. Đúng là chúng có đánh nhau, những cú đá chân sau của chúng thật khủng khiếp, nhưng chúng làm thế chỉ để chinh phục lũ thỏ cái mà thôi. Và đôi mắt chúng mở to, chăm chú cũng cùng với hình dáng như mắt ta vậy.

– Anh đa cảm thật, – Natalie đáp lại, – nhưng điều đó đâu có ngăn cản anh bắn những con vật không đụng đến anh!

Thấy tôi lúng túng trong các điều mâu thuẫn, nàng có vẻ thích thú và ngả mình trên lưng tràng kỷ mà tủm tỉm cười. Chiếc váy ngắn vải bông để lộ rõ đầu gối và đôi chân nàng.

Tôi tiếp tục giảng giải:

– Thêm nữa, khi cô theo dấu vết một con thú, thiên nhiên mà cô đi qua rất là lộng lẫy. Do cần thiết, cô luôn luôn đến những nơi hầu như vắng lặng vào lúc sáng tinh mơ hoặc khi trời sẫm tối. Cô khám phá ra được thiên nhiên khác hẳn, như chưa bao giờ từng thấy.

Những lời biện bạch yếu ớt của tôi tiếp tục làm nàng bật cười, một kiểu cười lúc này làm cả người nàng rung lên, hiện cả lên mắt, nơi có chút ánh sáng xanh giễu cợt tôi.

– Anh có thể ngắm nhìn thiên nhiên mà không bắn giết súc vật, – Nàng nói.

Cuộc tranh luận này là vô bổ, tôi nghĩ, vả lại Natalie rất có lý! Vì thế chẳng cần mất công viện dẫn lý lẽ gì khác, mà xem ra nàng cũng chẳng chấp nhận nhiều hơn: đó là lý lẽ về mối quan hệ chặt chẽ, thân thiết giữa người đi săn và con vật anh ta theo đuổi.

Mối quan hệ này, chưa bao giờ tôi cảm thấy sâu sắc hơn là vào một sáng trong vùng Ardennes.

… Đã hai ngày qua, tôi đi tìm lại con hươu già đang rống lên bên bờ một đầm nước lầy. Cuối cùng tôi đã bắn nó. Để đem nó về, cùng người bạn săn, chúng tôi chỉ có chiếc xe Jeep với mui vải dầu. Phải đặt con hươu ấy nằm đúng đằng sau lưng chúng tôi.

Trong khi bạn tôi lái xe, tôi đưa cánh tay ra sau lưng ghế, và cảm thấy bộ


Insane