Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Một Thoáng Qua Đường

Một Thoáng Qua Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321844

Bình chọn: 8.00/10/184 lượt.

y quá nó đây rồi. Tôi mở cửa, bật điện lên để soi sáng lối đi vào tối tăm, nhất là khi các cửa chớp đều đóng.

Bậc thang thứ nhất ở ngay lối vào. Tôi toan đề nghị với cô gái để tôi xách dùm vali cho cô, thì sực nhớ ra là nàng không đem theo gì cả.

Trong chặng đường cuối, giữa Vendôme và Saint Thuret, tôi đã suy tính về nơi có thể để nàng ở trong nhà. Chỉ có một cách giải quyết duy nhất: căn phòng ở lầu hai.

Đó là một gian phòng lớn mà Florence đã sắp đặt làm phòng bạn bè, trong khi chờ đợi giả định con cái ra đời. Nó ở trên phòng ăn, nơi lầu một, và có hai cửa sổ, một trông ra mặt tiền, còn cửa sổ kia thì trông xuống vườn.

Florence đã cho đặt trong phòng một giường lớn và một tủ để xếp quần áo bằng gỗ bồ đào mua của một người buôn đồ cổ ở Tours. Phòng tắm ở liền một bên.

Vì trật tự do Floren ce thiết lập vẫn có hiệu lực tạm thời, nên giường luôn luôn được làm sẵn trước và bà Berthier chăm sóc phòng tắm một cách cẩn thận.

Tôi đi vào trước tiên để chỉ đường cho cô gái. Đến cầu thang lầu một, tôi giảng giải cho nàng:

– Chỗ tôi ở là ngay lầu này. Cửa này là cửa phòng ăn. Trước mặt là phòng sinh họat nơi mọi người ở đấy buổi tối. Tôi ở phòng bên. Nếu không phiền phải lên cao, thì phòng cô ở lầu trên.

Nàng gật đầu ưng thuận, và chúng tôi lại lên cầu thang.

Tôi vào trong phòng và sờ soạng đi về phía các cửa sổ để mở cửa chớp. Ánh chiều hôm le lói. Tôi bật đèn lên. Căn phòng được trang trí bằng thứ vải có những chùm hoa lịch sự, dịu dàng. Tôi đã đánh giá thấp khả năng trang trí của Florence.

– Ở đây thật đẹp, – cô gái nhận xét. – Chắc phải là yên tĩnh.

– Về khoản yên tĩnh thì cũng khá, – vừa cười tôi vừa nói với nàng. (Tôi nghĩ tới vẻ rầu rĩ của văn phòng luật sư và cảnh tượng uể oải của đường phố, vào ngày chủ nhật). – Nếu muốn nghỉ ngơi một lát, cô có thể ở lại đây. Chúng ta sẽ ăn tối vào lúc tám giờ, nếu cô đồng ý.

Nàng đến gần cửa sổ trong xuống vườn. Nàng nhìn bãi cỏ, những chiếc ghế bành muôn thuở bằng nhựa màu trắng và vài ngọn cây, những cây đẹp đẽ, cây phong và cây dẻ.

Tôi đến bên nàng và đến lượt mình, nhìn xuống. Cho đến lúc này, chưa bao giờ tôi lại thấy khu vườn lại bé đến thế.

Việc đột ngột có mặt của cô gái mang đến cho tôi một ý thức bất ngờ về các chiều cân xứng. Một khu vườn nhỏ bé trong một vùng đồng quê, nơi tuy nhiên lại có nhiều khoảng rộng. Phía cuối bãi cỏ, vàng úa và thưa thớt vì hạn hán trưa hè, khu vườn chạm vào bức tường. Chúng tôi đứng cách đó hơn ba mươi mét. Sau bức tường là những cánh đồng, bắt đầu trải dài cho đến vô tận.

Cô gái quay lại:

– Tám giờ, là rất hợp với bữa ăn tối, – nàng nói. – Nhưng anh đến tìm tôi nhé. Tôi sẽ bị lạc trong ngôi nhà đấy.

– 13 –

Tôi đã dùng thời gian cách biệt chúng tôi đến bữa ăn tối, miệt mài vào những việc vặt vãnh, để tránh nghĩ ngợi.

Tôi yên tâm vì bà Berthier để lại một bữa ăn tối đã nấu nướng sẵn, và bà làm bếp với ý thức hào phóng về lượng thức ăn. Tôi đặt thêm bộ đồ ăn thứ hai lên bàn và đi xuống hầm rượu kiếm chai vang.

Hầm rượu có khả đủ. Một trong các bạn tôi ở trường luật, cũng là bạn Michel. Điều hành một lãnh địa ở Saint Emilion. Cứ hai năm chúng tôi lại đến thăm anh và anh tặng chúng tôi một két mười hai chai tự sản xuất. Không bao giờ hơn. Rồi chúng tôi lùng sục các lâu đài để mua thêm.

Tôi chọn một chai Saint Emilion hảo hạng trên một ngăn kệ và tự hỏi về năm sản xuất. Phải lấy loại năm 82 hay 83? Một thiện ý còn le lói trong tôi để nhận thức ra tính chất thô bỉ của câu hỏi của mình: với một cô gái, gặp gỡ ngẫu nhiên, sau cuộc xô xát làm cô ta tổn thương, cái gì là thích hợp? Rượu Saint Emilion 1982 hay 1983? Để tránh mọi bất trắc, tôi chọn một giá trị chắc chắn: Một chai năm 82 thường được thừa nhận là năm tốt lành.

Tôi tự hỏi nàng có thể ăm mặc thế nào nhỉ. Nàng chẳng đem gì theo mà buộc sẽ phải thay đồ. Tôi có thể gợi ý điều gì với nàng đây? Florence đã đem đi tất cả áo quần thường dùng, nhưng cô ta để lại trong tủ tường những thứ mua tình cờ, vào các chuyến du lịch cùng ông thân sinh.

Tôi mở tủ tường ở hành lang gần phòng của tôi.

Nếu tôi đề nghị với cô gái những gì có trong tủ này, điều đó có vẻ giả nhân giả nghĩa.

Cuối cùng tôi lôi ra được một bộ Kimônô, còn gắn nhãn hiệu một tiệm ở Hồng Kông, và đôi giày hàm ếch bằng vải bông trắng có mác của một khách sạn. Thứ này có thể thích hợp với nàng ban đêm.

Tôi nằm duỗi người trên giường, chờ đợi tám giờ.

Trong đầu óc rối bời của tôi, tệ hại nhất là thiếu mối liên quan giữa thời điểm tôi trông thấy cô gái xa lạ làm hiệu xin đi nhờ xe ở lối vào Gué de Chambord với giây phút hiện tại, trong ngôi nhà đầy những tập quán thân thuộc của tôi, tôi sắp sửa dùng bữa tối cùng chính cô gái ấy và tìm cho nàng một bộ Kimônô để ngủ đêm.

Tôi ngủ vùi một lúc, và tự hỏi không biết có sẽ được khuây khỏa hay không nếu rơi vào một hư vô trong đó chẳng còn có những xúc động mãnh liệt để mà cảm nhận, cũng chẳng có những tình huống trái khoáy để phải nghĩ cách thu về một mối.

Tám giờ kém năm. Tôi đứng dậy. Tôi đến trước gương phòng tắm, chải tóc. Hình như tôi có vẻ bối rối.

Tôi đ