Một Thoáng Qua Đường

Một Thoáng Qua Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321821

Bình chọn: 8.5.00/10/182 lượt.

bữa ăn đi săn giữa hai người bạn, luôn luôn hoan hỉ chuyện trò, ít nhiều tinh nghịch và lặp lại không thôi những lời bông đùa dễ dãi.

Thú đi săn thường để lại cho ta vô số giai thoại và kỷ niệm. người ta khoan khoái kể lại kỷ niệm của mình và sốt ruột nghe chuyện người khác kể ra, mà cái kết thúc đã được biết trước, rất dễ đoán ra.

Ngôi nhà của Michel dễ chịu, tuy không chật hẹp. Đó là một trang trại cũ, một lầu, thường thấy ở vùng Sologne [1'> xây bằng gạch và những cây đà lộ thiên và đã được sửa chữa kỹ lưỡng. Tôi thấy các mối gạch dường như trát xi măng nhiều hơn vữa cát. Một điều quan trọng, không nghi ngờ gì, là với kỹ thuật của công ty lục lộ !

Michel trang trí ngôi nhà theo kiểu vững chãi và ấm cúng, dường như anh muốn tạo nó thành sào huyệt của một con gấu đồng thời lại có cái thị hiếu của thành Sybaris [2'> xa xưa.

Các chiến phẩm về hươu và mang treo kề nhau trên cùng tường, các bức tranh đi săn đuổi, không thể thiếu được, với nhiều màu sắc, trong đó các kỵ sĩ phục trang màu đỏ ngồi trên mình ngực, đầu chúi thấp xuống, đang nhảy qua rào. Trên sàn nhà màu đất, Michel trải các thảm và da thú.

Người vợ trẻ của anh, Anne Maria, không có vai trò bao nhiêu trong công việc bày biện này. Cô ta chỉ đến Sologne vào các dịp nghỉ học với hai con, cũng tóc vàng như mẹ của chúng, người vẫn giữ cội

Chú thích:

(*) Kenya : Một nước cộng hòa châu Phi xích đạo.

– 9 –

Trở về nhà, trong khi chúng tôi dùng bữa điểm tâm thứ hai, Michel biểu lộ thẳng thừng sự bực tức của anh. Yvonne, vợ người gác săn, lo việc nội trợ, làm cho chúng tôi món trứng lập là. Tôi nghe tiếng bơ xèo xèo trên chảo. Lần này thì không còn chuyện uống cà phê mà là rượu vang đỏ.

Sự tức giận của Michel được đo bằng thái độ nín lặng khác thường của anh ta, vì anh luôn luôn có đầy ắp truyện kể và lời bình luận. Tôi thử xoa dịu anh ta:

– Này cậu có nhìn được tuổi nó không?

– Không rõ lắm. Theo hàm răng nó, nó phải chín hay mười tuổi. Nhưng mình không có thì giờ xem kỹ. – Anh trả lời.

Rồi anh ta im lặng cau có, vừa nhét đầy miệng một lát dày bánh mì miền quê phết đầy bơ.

Một con hươu chín hay mười tuổi, sống trong rừng , một con hươu nhai vỏ cây và các cành cây, là gần đến tuổi giới hạn, răng nó đâu còn ở tình trạng nhai nuôi nó được nữa. thế là lòng tôi nhẹ nhõm, nghĩa là nó không còn non tơ gì.

Nếu Michel xù lông thì tôi chẳng còn lý do gì phải trả nợ anh ta.

– Mình sẽ gởi món chiến lợi phẩm đến chỗ Barbary, – anh nói, – và mình sẽ bảo ông ta dựng nó cho cậu.

Cơn cao hứng tỏ ra rộng rãi như thế, vốn ít thấy ở Michel, khẳng định thêm điều đoán định của tôi về nỗi bực tức của anh ta. Anh ta tơ tưởng giành con hươu ấy cho mình. Anh ta nghĩ là có thể tìm lại được nó và thầm trách tôi bắn nó như thể đó là cả một tính toán khôn ngoan của tôi. Và bây giờ, anh lại tặng nó cho tôi với một nhiệt tình ráo riết đến thế, như là muốn tống khứ nó đi.

– Không đâu! Tốt hơn là cậu cứ giữ ở nhà cậu. Đó là một trong những con hươu đẹp nhất mà người ta bắn được trên lãnh địa của cậu. Mình thích thấy nó ở đây hơn.

Thế rồi đến lượt tôi phẫn nộ. Michel bắt đầu quấy rầy tôi về câu chuyện hươu nai mà đáng lẽ tôi phải tránh! Tôi cảm thấy nỗi thất vọng triền miên, không thể tránh khỏi của việc săn bắn các thú lớn; trong các cuộc săn ấy không bao giờ người ta bắt gặp được con vật vừa ý, con mồi muốn tìm kiếm, không bao giờ đúng cái khoảnh khắc người ta muốn tìm thấy nó, vì cứ luôn luôn là một con thú khác mà người ta ngẫu nhiên gặp được, và thường là bắn trật…

Tôi rời ghế ngồi và cảm ơn Michel. Anh ta tiễn tôi ra đến tận cửa.

Khi trời sáng hẳn, cảnh tượng đã chuyển đổi. Từ đây trước mắt chúng tôi là một làng quê thanh bình, rộn rã; nơi những chiếc xe hơi được đỗ lại trong sân và những con đường vẽ lên những đường cong dài cát vàng giữa các đồng cỏ.

Do chúng tôi dậy sớm, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng như bị choáng váng đau đớn.

Tôi không thể nào tưởng tượng đây là cái khoảng vũ trụ chỉ cách đây vài giờ đã chứa đựng một khu rừng tối tăm và rậm rạp kia, cái khu rừng thưa nhá nhem, nơi đó có cái hình thù của con hươu đại nằm sóng sượt!

– Mùa đông này cậu có muốn trở lại vào dịp săn hươu cái không? – Mi chel đề nghị, vủa giơ tay cho tôi.

– Có, cám ơn. Mình sẽ trở lại. – Tôi trả lời.

– 10 –

Nói thật ra, tôi chưa phải vội trở về. Đó là do thái độ khó chịu của anh ta làm tôi phải chuồn sớm.

Vì mong cuộc đi săn có thể kéo dài, trong trường hợp có việc bất ngờ xảy ra, nên tôi đã báo cho văn phòng luật sư là tôi chỉ trở về vào buổi chiều mà có thể ngay cả vào cuối ngày, đừng chờ vô ích.

Do đó tôi đã quyết định dừng lại ăn trưa tại một nhà hàng, trước mặt nhà thờ, ở Dhuizon, mà tôi đã lưu ý. Các trẻ em đang chơi trên quảng trường, chúng nhảy từ tấm đá lát đường này sang tấm kia. Người ta nghe tiếng gót giày của chúng nện trên đá. Ngoài ra không một hoạt động nào khác làm xao xuyến cái làng quê đang im lặng tựa sa mạc dưới ánh nắng trưa.

Trong nhà hàng, hai cái bàn đã có khách. Không quen ai, tôi đến ngồi gần cửa sổ.

Tất nhiên những chuyện trao đổi là xoay quan


The Soda Pop