
ôm chặt lấy mẹ liên tục xin lỗi “Mẹ! Tiểu Phi xin lỗi mẹ, là do con bất hiếu. Xin lỗi mẹ !”Hoa mẫu thân xem cậu như đứa trẻ vỗ vỗ.lưng dỗ dành “Ô ô được rồi được rồi, con trai ngoan của mẹ mau vào nhà rồi nói tiếp !”Vào trong nhà, cậu ngồi xuống sofa ở phòng khách. Cảnh vật không có gì đổi khác ,chỉ có cậu cảm giác nhà mình nhỏ hơn một chút (tại ở nhà to quen rồi :v)“Con mấy năm nay thế nào ? Sống có tốt không ? Mẹ thấy con ốm đi rất nhiều, lần này về đây có phải ở luôn không ?” Hoa mẫu thân nắm tay con trai nhìn nhìn.Cậu nhăn mặt, cười khổ “Mẹ ~~~~~ hỏi chậm một chút!”“Ây cái đứa trẻ này, con về đây lần này có phải ở luôn không ?” Hoa mẫu thân ánh mắt trông chờ nhìn cậu.Hoa Phi Phi cúi đầu xuống không nói gì, bà dường như đã hiểu thái độ có phần thay đổi, cũng im lặng không nói gì.Không khí trở nên nặng nề, cậu tìm cách giải vây “Mẹ, con biết mẹ thương con nhưng Tiểu Phi bất hiếu, xin lỗi mẹ! Mẹ cũng biết cơ thể của con…”“Cơ thể của con như thế nào ? Mẹ vẫn có thể nuôi con…” bà trừng mắt nhìn cậu.Cậu tay này nắm chặt tay kia suy nghĩ thật kỹ cuối cùng cũng nói ra “Ý con… Không phải vậy chính là… Con đã… có con với người ta …” nói xong cậu vừa sợ vừa ngại.Hoa mẫu thân trừng lớn mắt kinh ngạc “Cái gì ? Con tại sao không cẩn thận vậy ? Đứa bé đó đâu rồi ? Tên kia có phản ứng gì không ?”Cậu nắm chặt vạt áo “Anh ấy… Anh ấy biết… Cũng không nói gì, còn nữa anh ấy rất thương yêu con của chúng con !”Bà thở phào nhẹ nhõm “Vậy được rồi ! Làm mẹ hết cả hồn. Lần này coi như hắn may mắn lấy được con trai mẹ. Con đó, tìm dịp đem cháu về đây cho mẹ xem xem!”“Mẹ… Vậy mẹ đồng ý… Chuyện của con rồi sao ?!” Cậu mừng rỡ nắm chặt tay mẹ lay lay hỏi lại.“Tới nước này rồi cũng không còn cách khác.” Hoa mẫu thân nhéo nhéo mũi cậu “Con đó, thật hư, lâu như vậy cũng không thèm về thăm mẹ!”“Người ta không dám về thăm mẹ !” Hoa Phi Phi e ngại nhìn mẹ. CHƯƠNG 31 (2)“Thôi bỏ đi, vào trong giúp mẹ nấu cơm !” Bà kéo tay cậu vào thẳng bếp.Vương Thiếu Đình hôm nay về tới nhà không thấy cậu trong lòng liền sợ hãi. Hắn buông Vương Hoa Nhiên ra chạy thẳng lên phòng mở tủ quần áo, may mắn đồ của cậu vẫn còn đó. Hắn nhấc điện thoại gọi cho cậu, vẫn đổ chuông, Vương Thiếu Đình thở phào nhẹ nhõm.“Phi Phi em đang ở đâu ?”“Anh làm sao lại gấp gáp như vậy?!” Giọng.cậu pha một chút đùa giỡn.“Anh…” hắn chột dạ không biết giải thích thế nào.“Em đang ở nhà mẹ, anh đưa Tiểu Nhiên đến đây đi!” Cậu đương nhiên nghe ra được ngập ngừng trong lời nói của hắn nhưng không nói ra.“Nhưng mà…”“Đừng lo, mẹ đã đồng ý rồi !Mẹ em muốn gặp cháu!”Vương Thiếu Đình vui vẻ đồng ý, đem Tiểu Nhiên đi thay quần áo rồi chở cậu bé đến chỗ Hoa mẫu thân. CHƯƠNG 32Chương 32Vương Thiếu Đình vừa đi làm, cậu ở trong nhà dọn dẹp bàn ăn. Điện thoại trong túi đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Cậu nhìn một lúc rồi nhấn nút nghe máy
“Xin chào! Tôi là Hoa Phi Phi !”
Đầu bên kia vang lên một giọng nói của nữ nhân chói tai “Hoa tiên sinh, tôi là Trần Tuyết Sa hôn thê của Thiếu Đình, có một số chuyện tôi muốn gặp anh nói cho rõ!”
Cậu suy nghĩ, Trần Tuyết Sa ? Trần tiểu thư ? A, thì ra chính là cô ta, không phải hắn nói là đã từ hôn rồi sao ? Lẽ nào…
“Được! Hiện tại cô muốn gặp ở đâu ?”
“Trưa nay, ở coffe gần Vương thị !” Giọng nói của Trần Tuyết Sa vô cùng tự tin.
Cậu đồng ý, cất điện thoại vào túi, tiếp tục dọn dẹp sau đó ngồi yên trên sofa đến giờ hẹn mới thay quần áo ra ngoài.
Tới nơi cậu mới phát hiện ra đây chính là nơi lần đầu tiên cậu và hắn gặp nhau, nghĩ lại mình đúng thật rất vô duyên, khi không lại lẽo đẽo theo hắn. Bật cười một cái, cậu đẩy cửa bước vào.
Nữ nhân xinh đẹp ngồi chờ sẵn bên trong, cậu nhìn thấy cô thầm cảm thán, cũng mấy năm rồi cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn như lần đầu tiên cậu thấy cô, cậu bỗng cảm thấy tự ti.
“Xin chào! Trần tiểu thư!” Cậu kéo ghế, ngồi xuống đối diện cô.
Ánh mắt khinh thường của cô chiếu thẳng lên người cậu “Hoa tiên sinh, chào anh!”
Hoa Phi Phi mất tự nhiên cười gượng “Hôm nay cô hẹn tôi tới đây có việc gì ?”
“Để nói về chuyện của Thiếu Đình !”
“Được!”
Trần Tuyết Sa chỉnh lại dáng ngồi, tay nâng lên tách coffe trước mặt nhấp một ngụm nhỏ “Cậu muốn bao nhiêu mới có thể rời khỏi anh ấy ?”
Cậu bất động thanh sắc, kìm nén thiên ngôn vạn ngữ trong lòng lại “Tôi không cần tiền!”
Cô làm ra bộ dáng như vừa hiểu ra gì đó “A! Cả tập đoàn Vương thị không phải hơn số tiền lẻ tôi đưa cậu đúng chứ ? Nhưng nếu cậu ngoan cố tôi đương nhiên có biện pháp dành cho cậu!”
Hoa Phi Phi chau mày, cô đang nói gì mà Vương thị ? Không phải đã phá sản rồi sao ?
“Trần tiểu thư, cô nói… Vương thị…”
Cậu chưa kịp nói hết câu, một cái bóng gấp gáp từ cửa đi vào “Phi Phi!”
Cậu ngơ ngác nhìn Vương Thiếu Đình vừa tới, rồi lại nhìn sang Trần Tuyết Sa.
Hắn nắm lấy tay Trần Tuyết Sa kéo lên “Cô rốt cục đã nói gì ?”
“Em chỉ nói những gì cần nói thôi!” Cô giương mắt liếc về phía cậu.
“Anh…Anh…!” Hoa Phi Phi sợ hãi lắp bắp nói không nên lời.
Trần Tuyết Sa tiếp tục lên tiếng “Anh chơi đùa từng ấy vẫn chưa đủ sao ? Hiện tại anh phải dừng cuộc chơi lại, kết hôn vớ