Duck hunt
Nàng Phải Là Của Ta

Nàng Phải Là Của Ta

Tác giả: 0oMuno0

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321905

Bình chọn: 8.5.00/10/190 lượt.

thả cô xuống giường, không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ xử lý vết thương cho cô, đang cúi đầu, có những giọt nước mắt của ai rơi xuống tay mình, ấm áp và nóng rực như trái tim của hắn, làm như không để ý đến cô, hắn lạnh nhạt lên tiếng.“Tống Huỳnh Thiên sao lại để cô một mình thế này, hắn ta không phải lúc nào cũng bên cô sao”(Mun: Có vị dấm chua, mọi người có thấy không? ^,,,^!!! Tập này cho anh chị HỒI XUÂN một tí… Ka ka ka)Băng Băng nghe anh nói vậy, giận hờn mà quay mặt đi hướng khác, nước mắt vẫn im lặng rơi. Hắn vì sao lại nghĩ cô và Tống Huỳnh Thiên có quan hệ, lòng cô có ai, hắn lẽ ra phải là người hiểu được, cớ sao còn buông lời tàn nhẫn được như vậy. Tiếng nấc nghẹn ngào theo đó mà phát ra, đau thương như muốn được xoa dịu mà tuôn ra hết. Cô nước mắt chảy dài, gương mặt thương tâm, đôi vai run run và bóng hình nhỏ nhắn yếu đuối, cô như thể đang lặng lẽ mà trách hờn hắn.Như Phong nhìn cô khóc, tâm trạng rối bời hiện lên trên gương mặt lạnh nhạt hờ hững, hắn không biết làm gì hơn là chỉ để lại câu nói rồi vội vã bước đi như trốn chạy, phải, hắn sợ, sợ sẽ không kìm chế được mà muốn ôm cô vào lòng, sợ sẽ không thể ngăn lại mà thốt ra tiếng yêu thương, sợ sẽ yếu đuối, sợ sẽ yêu rồi lại bị tổn thương sâu sắc.“Cô ngồi đây đợi tôi làm thủ tục xuất viện”Bóng Như Phong vừa khuất sau góc quẹo, thì hai cái đầu lập tức thò ra khỏi góc tường, Như Sương và Uyển Nhi nhìn theo, miệng khoái chí cười tươi, còn tưởng phải đợi thêm, nào ngờ nhanh như vậy. Thôi thì hai cô đã tận lực, vấn đề còn lại phải do nhân vật chính thôi, vậy là có thể thỏa mái đi chơi rồi.Ngồi trên xe của Như Phong, Băng Băng quay mặt hướng ra ngoài cửa kính, giọng hờ hững lên tiếng che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng.“Nếu không muốn, anh có thể đưa tôi về nhà”“Hừ, nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô tới nhà của Tống Huỳnh Thiên”“Anh…”Băng Băng chưa nói hết câu thì Như Phong đã ấn nút nghe điện thoại, rất nhanh sau đó là tiếng ồn ào vang lên, giọng Như Sương lớn tiếng át đi tất cả.“Anh hai à, em đã quên nhắc anh, Băng Băng bây giờ đang rất yếu, anh đừng làm chị ấy xúc động quá, kẻo mắt sẽ mãi mãi không nhìn được đâu, à quên, tên Tống Huỳnh Thiên và chị ấy không có gì đâu, anh đừng nghi oan cho chị ấy mà tội nghiệp. Thôi nha, em cúp máy đây, chúc anh may mắn”Lãnh Như Phong từ đầu tới cuối chưa nói được chữ nào, còn Như Sương thì nói liên hồi như sợ người ta giành lấy, tắt điện thoại đi, nhìn sang phía cô, không biết từ khi nào, đôi mắt kia đã nhắm lại. Thở dài một hơi, hắn lái xe đã chậm đi rất nhiều.Trong phòng làm việc, Như Phong đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó thì tiếng vấp ngã của phòng bên làm hắn giật mình, bước vội sang đó, nhìn thấy cô đang dò tìm ly nước, hắn bước đến lạnh lùng lên tiếng.“Cô yên lặng sống ở đây đến khi em cô về hộ tôi, nếu cảm thấy không vui, tôi có thể đưa cô đến chỗ hắn ta”Trốn ra khỏi bàn tay hắn, Băng Băng đôi mắt mở to đầy hơi nước như nhìn sâu vào tim hắn. Có cần mỗi lần nhắc đến cô, hắn lại kèm theo ba chữ Tống Huỳnh Thiên không chứ, hắn có biết, những khi như vậy, lòng cô bị tổn thương đến mức nào hay không, cô sẽ điên, thật sự điên vì hắn mất.“Buông ra, tôi không cần anh như vậy, anh căn bản là không hiểu gì hết, tôi ghét anh”Lãnh Như Phong, lòng đầy tức giận khi nghe cô nói vậy, hắn đôi mắt phẫn nộ và gầm lên như một con thú bị thương đến điên dại.“Đúng vậy, cô vốn dĩ ghét tôi, lạnh nhạt với tôi, còn với hắn, cô để hắn ôm ở trong lòng, còn quay lưng với tôi để bước về phía hắn ta cơ mà”Hai tay run run nắm chặt vào nhau, Băng Băng mắt nhắm lại trong giây lát, sau đó mở ra đầy hơi nước.“Anh có hiểu mình đang nói gì không, anh dĩ nhiên lại nghi ngờ tình yêu của tôi”Như Phong như đang nhắc nhở chính mình về những chuyện đã xảy ra mà tàn nhẫn buông lời cay đắng,“Chẳng phải trước đây cô cũng nghi ngờ tôi sao, còn không phải cô trong lòng tên Tống Thiên Kì kia sao, chẳng lẽ mắt tôi lại nhìn nhầm”Đôi mắt mở to long lanh nước, Băng Băng đưa tay gạt đi dòng lệ, lòng cũng hiểu vì sao hắn lại đối với mình như vậy, tâm cũng đã có quyết định cuối cùng.“Vậy lúc anh ôm cô ta, lúc anh hôn người con gái khác thì tôi đều có thể nghi ngờ anh sao?”Không để cho Như Phong lên tiếng, Băng Băng như nói từng một chữ một.“Nhưng tôi đã nghi ngờ anh chưa, đã trách cứ anh chưa, đều là vì hai người nói chuyện có con, còn anh, anh đã nghe tôi nói tiếng yêu với Tống Huỳnh Thiên bao giờ, đã nhìn thấy tôi tự dưng bước đến chỗ hắn ta không, là anh ngu ngốc, là anh ích kỉ ghen tuông bừa bãi”Dĩ nhiên, những lời nói của Băng Băng đã vô tình từ từ thấm sâu vào tim hắn, là hắn chỉ nhìn mà chưa nghe, là hắn ghen tuông hay là hắn hồ đồ, như vậy thì sao, bây giờ, cũng chẳng còn nghĩa gì, là cô, là cô đã khước từ, là cô chối bỏ, chứ không phải là hắn.Sau cuộc đối thoại ấy, Băng Băng và Như Phong không nói với nhau một tiếng nào, dĩ nhiên là hai người mang hai tâm trạng khác nhau.Sáng hôm sau, đang bước xuống cầu thang thì bước chân vô tình hụt lỡ, ngỡ tưởng sẽ có cái hôn ngọt ngào với bác cầu thang thì cả người đã rơi vào cái ôm ấm áp và dĩ nhiên không cần đo