
yện bình thường, ai ngờ cái cảm giác trong lòng lại khó chịu đến thế.
Phong bước thẳng ra trường. Chỉ mới có 5h sáng. Dù Danh không đề nghị thì cậu cũng sẽ tự khắc nghỉ học. Nghỉ hẳn 3 ngày luôn cho biết mặt!
** ** ** ** **
Danh ngồi lặng yên trên ghế, cứ nhìn chằm chằm về phía cái giường khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hình như anh ta đang cố kiểm tra xem tôi có bị thương hay xây xát chỗ nào để còn “giải quyết” nốt đây mà.
Cuối cùng, Danh cũng chịu cầm lên một tờ báo. Mặc dù chỉ giả vờ xem (tôi biết thừa vì hầu hết chẳng có học sinh cấp ba nào thích đọc tờ Pháp Luật vào sáng sớm cả, và Danh không phải ngoại lệ), nhưng như thế còn đỡ hơn.
Tôi nhỏm dậy, ngó lên cái đồng hồ ở bức tường đối diện. Chỉ mới 15ph mà cảm thấy dài như cả một ngày.
– Tôi về được chưa?
– Chưa đâu – Danh mỉm cười, ấn tôi nằm trở lại – chắc tối qua em không chợp mắt được là bao nhiêu, giờ ngủ bù.
– Nhưng mà….
– Sao? – Danh nhìn tôi, hơi nhướn mày.
– À thôi, không có gì.
Tôi nằm xuống, quay mặt vào phía tường. Vừa rồi tôi đã định nói kẻ ngủ ít không phải là mình mà có lẽ là Phong mới đúng. Nhưng tự dưng nhắc đến cái tên đấy làm chi, tôi không thích.
Rõ ràng hôm qua tôi đã tự thề là sẽ không ngủ, vậy mà chỉ ngồi một lát là đầu óc đã lơ mơ từ lúc nào, trong khi Phong ở bên cạnh chẳng hề có ý định ngủ. Cậu ta làm gì cho đến khi gần sáng chứ? Trong khi tôi dù có bị tỉnh giấc mấy lần cũng vẫn ngủ ngon lành đấy thôi.
Đúng là cái tên dở hơi.
– Thư này!
Hoài Thư mải suy nghĩ gì đó đến nỗi không nhận ra Danh gọi mình từ nãy giờ.
– Anh định nói gì?
– Em có biết bọn nào hại mình không? – giọng anh tỏ vẻ quan tâm. Danh mà biết đứa nào dám nhốt Hoài Thư vào phòng Chức năng, nhất định sẽ xử chúng một trận ra trò trước khi Phong ra tay. Nhưng rất tiếc, câu trả lời của cô lại là một cái lắc đầu.
– Không một dấu hiệu nào?
– Không. Tôi tưởng anh phải biết chứ, nếu không thì làm sao anh biết tôi ở đây mà đến? – cô hỏi lại.
– Cái đó lại là một chuyện khác.
Danh ngó lơ ra chỗ khác, một tay đưa lên gãi đầu với vẻ lúng túng. Tối hôm qua lo lắng đến thế nào, cố tìm mọi thông tin về cô ấy thế nào, anh phải cố giấu. Có thích Hoài Thư đến mấy, anh cũng cần phải thể hiện bản lĩnh của mình chứ.
– Mà đừng nói với anh là Phong bị nhốt cùng em đấy nhé – anh cố gắng đổi chủ đề.
Giờ này mà vẫn có người nghĩ đại ca Thanh Phong dễ bị lừa mấy trò như thế sao? Chỉ có kẻ ngốc nghếch như tôi mới dính đòn thôi.
– Là cậu ta tự nguyện đấy – tôi nhún vai – Phong trèo tường vào, nói là không dám để cho kẻ ngốc nghếch như tôi ngồi một mình.
– Thật thế à? – Danh cố cười. Anh biết mọi chuyện không phải đơn giản như thế.
– Chứ còn sao nữa. Cậu ta lúc nào chẳng nói tôi với cái giọng ấy.
Hoài Thư thở dài, một tay vắt lên trán. Được 3s cô lại nhỏm dậy, thả hai chân xuống tìm đôi dép, nhìn anh với ánh mắt nài nỉ.
– Làm ơn chở tôi về với.
** ** ** **
Tôi trở về nhà với trạng thái mệt mỏi toàn thân. Quyên nói là ba tôi chiều mới về, thế nên chẳng có ai thắc mắc chuyện cả đêm qua tôi ở xó nào, làm việc gì. Mọi người cứ nghĩ tôi lại trốn đi bar thâu đêm giống Anh Thư. Được vậy thì cũng mừng đi, ít ra khi trở về nhà, ta chỉ mệt mỏi chứ không chán nản và cứ suy nghĩ lung tung về những chuyện đâu không.
Cái ba lô của tôi được đặt trên bàn ngay ngắn, có lẽ là một trong hai đứa đàn em mang về giùm. Vừa đặt lưng xuống giường, chưa kịp thay đồng phục hay rửa mặt cho tỉnh táo, điện thoại trong túi tôi đã reo inh ỏi.
Chưa đủ rắc rối với hai tên con trai kai hay sao mà nhóc Hy còn gọi điện cho tôi nữa hở trời?
– A lô?
– Hoài Thư phải không? – rõ ràng Phục Hy biết là tôi mà còn cố tình hỏi lại.
– Nếu không tin thì cúp máy đi – tôi đáp rồi ngáp một cái, giọng uể oải.
– Vậy mà cái giọng của chị nghe như ở cõi khác vọng về vậy. Chị đi đâu cả hôm qua mà em gọi mãi không được – giọng của Phục Hy vừa bực mình vừa lo lắng.
Có đi đâu đâu, tôi chết dí một chỗ, muốn ra cũng không được ấy chứ. Tôi mà trả lời điện thoại của nó gọi hôm qua mới là chuyện lạ.
– Lần sau gặp tôi sẽ kể cho. Cậu có chuyện gì nói nhanh lên, giờ tôi mệt lắm.
– Nếu là hôm qua thì chắc em đã nói rồi, nhưng bây giờ gọi chỉ để hỏi thăm thôi. Chị biết cách làm người khác lo lắng đấy.
– Thôi nào, có chuyện gì thì nói luôn đi.
– Lần sau gặp em sẽ kể cho – Phục Hy nhái lại cái câu của tôi rồi cúp máy.
Cả thằng nhóc này cũng bắt đầu có vấn đề thì phải.
Tôi cất điện thoại rồi vào bồn tắm xả nước nóng. Một đêm mệt mỏi đã qua đi, nhưng mà tác hại nó gây ra thì vẫn còn. Hy vọng sau khi ngâm nước ấm, tôi sẽ đỡ hơn so với cái hoàn cảnh lúc này.
Chuông vừa reo hết tiết một, Phục Hy đã vội vàng lao ra ngoài cửa, nhưng vì giáo viên đi trước chậm rãi nên cậu chẳng thể nào đi nhanh được. Chỉ mấy giây sau Quỳnh Chi đã bắt kịp cậu, vui vẻ choàng một tay qua.
– Mình ngồi chung một bàn nhé? – Cô nàng mỉm cười.
Quỳnh Chi càng cố gắng bao nhiêu thì cậu càng cảm thấy khó chịu. Thà cô ta cứ vô tư như ngày xưa, có khi cậu còn chấp nhận được.
– Tôi không có thói quen ngồi dưới căn tin – Phục Hy đáp lại lạnh lùng, cố bước trên p