
hắng nhìn Danh bước vào lớp với nét ngạc nhiên không giấu diếm – anh đi với Nhàn về đấy à?
Danh về bàn học của mình, ngồi gác chân lên cái ghế bên cạnh. Anh tựa đầu vào khung cửa sổ, mắt lim dim:
– Ừ, thì sao? – Danh đáp.
– Em tưởng anh đi gặp Hoài Thư, đi với Nhàn thì chắc chắn chẳng gặp được rồi – Thắng chép miệng.
– Có gặp đấy chứ. Nhưng chỉ nhìn một cái cho đỡ nhớ thôi.
Danh mỉm cười nhẹ nhàng.
– Vậy là anh bỏ cuộc rồi à? – Thắng nhướn mày, hỏi vậy thôi chứ nó chẳng tin vào câu nói của mình lắm.
Đúng như Thắng suy nghĩ, Danh bật dậy, cốc vào đầu nó một cái.
– Mày nghĩ sao mà nói anh vậy hả? Về nạo hết dừa trong đầu ra đi nhé.
– Thế là không phải à? – Thắng vừa hỏi vừa nhăn nhó đưa tay xoa đầu. Tuy Danh chỉ đánh chơi, nhưng không phải vì thế mà cái cốc không có lực.
– Anh chỉ đang tính lùi một bước để tiến hai bước thôi – Danh nhìn thằng đàn em cười – vả lại sắp được gặp mặt riêng rồi, cố chờ đến lúc đấy vậy. Anh mà tìm nhiều quá sợ Hoài Thư nhìn thấy mình mà chán.
Thế đấy. Đại ca Danh Kíp cũng có lúc như thế này sao? Là do Thắng già trước tuổi hay người ngồi trước mặt bắt đầu có suy nghĩ giống trẻ con nhỉ. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Danh, nó không tin là sáng nay anh đã hằm hằm như thế nào lúc trở về từ trường. Bắt hai thằng đàn em trong nhóm nhảy ếch 100 lần vì cái tội chẳng tìm được thủ phạm nhốt Hoài Thư hôm qua chứ có phải đùa đâu. Mà hình như cô nhóc đó được đưa ra ngay sau đó, chứ làm gì có chuyện để cô nhóc bị nhốt cả đêm trong cái phòng đó. Là nó còn thấy xót chứ đừng nói đến Danh.
Danh bắt đầu thả hồn theo điệu nhạc, nó cũng chẳng muốn làm phiền, để mặc anh tự do với những suy nghĩ trong đầu.
** ** ** ** **
Brrrrr~!
Tôi giật mình nhỏm dậy. Mới đó mà đã ngủ gật rồi.
Là ba gọi đến. Hơ, vậy mà tôi cứ tưởng….
Hoài Thư! Mày tưởng cái gì chứ? Đã nói là không để tâm đến rồi mà.
– Ba ạ? – tôi lễ phép.
Hình như ba tôi đang ở ngoài đường nên trong điện thoại hơi ồn, phải căng tai hết cỡ tôi mới nghe được ông nói.
– Con đang ở trên trường hả Thư?
– Dạ.
– Tối nay con ở nhà chứ?
– Vâng – tôi mải đoán xem ông hỏi mình ở nhà để làm gì đến nỗi quên mất tối nay có lịch làm thêm.
– Vậy tối nay ba con mình ra ngoài một tí. Ba sắp về rồi.
– Sao ba nói mai mới về cơ mà? – tôi ngạc nhiên.
– Ừm, có một chút thay đổi…
Tiếng điện thoại rè rè, nhưng tôi biết không phải vì lí do đó mà ông bỗng nói nhỏ lại.
– Ba lại có kế hoạch gì định kéo con vào đúng không? – tôi cảnh giác, nhớ lại dạo này thấy thái độ của ông hơi khác.
– Không, chỉ dẫn con đi mua đồ thôi.
Mua đồ á? Tôi nhớ là mình có mở miệng năn nỉ ba đâu. Đồ Anh Thư mua lần trước tôi còn chưa sử dụng hết nữa là. Mua đồ là một trong những thứ mà con nhỏ quê mùa như tôi không để tâm đến, ít ra lúc này nó cũng xếp sau Danh và Phong.
Khỉ thật! – tôi tự cốc đầu mình một cái – cứ nghĩ đến là thế nào!
– Thế nào? – ba hỏi vì chẳng thấy tôi đáp lại.
– Con không cần đâu ba….
– Sao lại không – ba nóng nảy ngắt lời tôi – ba nói cần thì phải cần. Thế nhé, tối ba về.
Nói xong là ông cúp điện thoại ngay lập tức, như kiểu sợ dây dưa thì tôi sẽ tìm đường tránh. Mà đúng là thế thật mà, tôi chẳng dám mạo hiểm với những gì mình chưa biết trước đâu.
Chương 41.1
Con lại phải mặc váy nữa hở giời??
Chỉ còn một tiết nữa thôi, cố thêm tiết này rồi tôi sẽ được về nhà mà.
Một bài kiểm tra mà tôi biết chắc mình làm sai một nửa. Cho dù đó có là điểm của Anh Thư nhưng tôi cũng cảm thấy lo lắng thay cho chị ta. Tại sao cùng sinh ra, nhưng tôi lại không tài giỏi bằng người chị của mình nhỉ? Lúc nào cũng chỉ toàn sai sót và rắc rối.
“Con nhỏ xấu xí, rắc rối, đầu chứa toàn kem đó mà là bạn gái cháu gì hở bà?”
Là tôi bị ám ảnh từ những lời nói của Phong, hay thật sự ai cũng nghĩ về Hoài Thư này như thế hết? Những lúc như thế này, câu nói của Thanh Phong cứ lởn vởn trong đầu tôi một cách khó chịu.
– Thưa cô cho em gặp Anh Thư.
Cô gái đứng ngoài cửa nhìn vào lớp, tìm đúng chỗ cô ngồi. Cô giáo gật đầu có ý cho phép tôi ra ngoài. Tò mò chị ta gặp mình vì chuyện gì thì có đấy, nhưng thực lòng lúc này tôi chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Nhất là khi cô gái kia là người đã đi cùng Danh lúc sáng. Chị ta định hỏi vì sao thái độ của Danh với tôi lại thay đổi như thế, hay lại thêm một fan của Thanh Phong đến thắc mắc vì sao cậu ta không đi học?
Ôi trời, lại nghĩ lung tung rồi.
Tôi lắc đầu trấn an mình rồi bước ra khỏi chỗ ngồi. Lúc vừa ra khỏi lớp, cô gái đó nhìn tôi một cái rồi bước đi trước, có ý muốn ra chỗ khác nói chuyện. Tôi vừa bước theo vừa đoán mò lung tung. Chỉ gặp chị ta có một lần nên tôi chẳng biết gì nhiều, hy vọng không nói chuyện gì về Anh Thư chứ tôi chẳng biết đối phó ra sao đâu.
……..
– Em ngồi xuống đây đi – chị ta đặt tay xuống cái ghế đá dưới gốc tùng, nhìn tôi vui vẻ.
Mời thì mình ngồi thôi.
– Lạ thật đấy – chị ấy nói khi tôi vừa ngồi xuống. Tôi ước gì mình đừng có ngồi, ít ra thì sẽ không “lạ” – em chưa bao giờ tỏ ra thân thiện đến thế.
– Ý… chị là sao? – tôi cảm thấy nghi ngờ, định đứng dậy.
– Nếu là trước đây, chắc chắn em chẳng bao