XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210694

Bình chọn: 7.00/10/1069 lượt.

ại phang trúng đầu khi đang mơ đến đoạn “gay cấn” (tội lỗi là nó chẳng nhìn rõ được mặt mũi “người iu” trong mơ ra sao ngoại trừ… đôi kính màu xanh lá) nó tỉnh giấc, lồm cồm bò dậy.

– Anh bị làm sao thế? Tự dưng đánh người ta! Có xin lỗi không hả?

Miệng thì nói vậy, nhưng vừa thấy nhìn vẻ mặt “không lấy làm thoải mái cho lắm” của Phong, nó đành ngoan ngoãn im lặng, lủi thủi lôi chăn về phòng mình ngủ tiếp.

Cuối cùng thì Phong cũng được ngồi một mình như ý muốn. Điều này làm cậu cảm thấy vừa buồn vừa bực tức.

Rõ ràng cuộc cá cược giữa cậu và Danh trước đây đã kết thúc với kết quả nghiêng về phía cậu, vậy mà ông trời lại để cho Hoài Thư phải ràng buộc với Danh bởi cái trách nhiệm vớ vẩn không đáng có. Rõ ràng là muốn trêu ngươi cậu đây mà.

Phong đứng dậy, vớ chìa khóa xe trên bàn rồi khoác áo, đi ra khỏi phòng.Nhưng vừa mở cửa ra, một cô gái đã xuất hiện ngáng đường không cho anh xuống.

– Lâu rồi không gặp.

Chẳng đáp lại lời chào của cậu, Thanh Thanh nắm tay kéo cậu đi.

– Em có việc muốn nhờ, anh phải đi với em đến một nơi.

– Để khi khác được không? – Phong xốc lại áo, cố tình lơ cô nàng.

– Không được, phải đi ngay cơ.

Thanh Thanh gắt gỏng nhìn đồng hồ. Cô giữ rịt một tay Phong.

– Không đi với em là quan hệ của chúng ta chấm dứt ở đây đấy.

Phong nhướn mày nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô.

– Gì ghê vậy. Em đang uy hiếp anh à?

– Không, nhưng gấp lắm rồi – nói đoạn Thanh Thanh kéo tay cậu xuống cầu thang – cứ đi đã rồi em nói anh nghe sau

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

– Em mang trái cây đến – tôi đặt cái túi nặng trịch đủ thứ quả tẩm bổ lên bàn – vì chẳng biết anh thích ăn gì nên em mua rất nhiều.

Thấy Danh cố xoay xở để ngồi dậy một cách khó nhọc, lòng tôi nhói đau. Lại vẫn là cảm giác tội lỗi không sao gạt bỏ được. Anh nhìn tôi, vẻ mặt anh như muốn tránh một ánh mắt thương hại. Tôi vội nhìn ra cửa sổ, cố để cho cặp chuồn chuồn ngoài cửa sổ làm mình xao lãng.

– Em… có thể giúp anh ngồi dậy được chứ?

– Ah, để em.

Tôi định đỡ lưng Danh, nhưng anh đã vịn một bên vai tôi, thành ra hai tay chìa ra trở nên thừa thãi.

– Chỉ cần là chỗ dựa vững chắc cho anh được rồi… – Danh nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp – anh không yếu đến mức như em nghĩ đâu

– Tùng, em đến chỗ Phục Hy giùm anh nhé, nhờ cậu ấy việc này.

– Để sau được không?

– Sau là khi nào? – đôi mắt Phong trở nên dữ dằn – cậu định chờ anh về rồi tự đi làm à?

– Ơ không… – Tùng cố tình lảng – thực ra thì em không thích gặp thằng nhóc đó…

– Nhóc cái con khỉ – Phong cốc đầu thằng em – nó bằng tuổi mày đấy. Anh mày nhờ mà mày không giúp được một tí sao? Muốn tự nguyện hay vừa khóc vừa xin được giúp?

Thanh Tùng đứng trước ngôi nhà nhỏ nằm cuối con hẻm, nhìn đồng hồ đếm… kim giây. Cậu đang phân vân chẳng biết có nên vào hay không. Gặp Phục Hy thì cậu chẳng thích chút nào, nhưng không làm thì sẽ đắc tội với “cute đại ca”.

– Được rồi, chỉ là gặp mặt nói dăm câu ba sợi thôi mà. Ghét quá thì bụp nó một cái trước khi về cũng được.

Bất giác Tùng đưa tay lên sờ má. Cậu vẫn còn nhớ cú đấm “nhầm” thằng nhóc Phục Hy dành cho mình vì tưởng nhầm Thanh Phong.

Đúng là oan gia mà.

– Anh là trộm phải không? – giọng con gái vang lên trước khi cậu kịp chạm tay đến cái chuông cửa.

– Ai là trộm nào? – Tùng ngạc nhiên nhìn quanh quất, cố tìm xem giọng nói từ hướng nào.

– Nếu không phải trộm sao cứ đứng rình mò trước cửa nhà người ta thế này?

Giọng nói cương quyết kết tội và có phần hơi gây sự khiến Tùng bực mình. Chưa gặp Phục Hy mà đã “nóng máy” thế này rồi.

Từ phía cửa sổ, đôi mắt nổi bật với gọng kính màu xanh nhìn chăm chú người trước mặt. Dường như có bất cứ khuyết điểm nào trên gương mặt cậu đều bị cô ghi nhớ hết. Dù đó là đôi mắt đẹp thế nào, Tùng vẫn không thể khen được.

Con gái gì mà bất lịch sự thế không biết. Gặp người lạ mà chỉ nhò mỗi cặp mắt ra – Tùng bực mình nghĩ – nhưng không sao, cứ để cô bé nhìn. Cậu tin tưởng vào khuôn mặt “đáng giá vàng” của mình.

– Anh tạo dáng cho ai nhìn vậy? Trộm cái gì thì nhanh nhanh đi để tôi có cớ gọi cảnh sát chứ.

Tùng nghe xong, phải kiềm chế lắm mới không rút dép ra. Cái con nhỏ này thích phá đám người khác đây mà. Nếu đây không phải em gái Phục Hy, cậu đã “chỉnh” cho ra trò rồi. Đáng ghét chẳng khác gì thằng anh.

Hắng giọng, cậu cố làm cho giọng mình thật “hình sự”.

– Có Phục Hy ở nhà không?

– À, ra là không phải trộm.

Hừ, cái con ranh này!

Cánh cửa trước mở ra. Một cô bé mặc đồng phục quần xanh áo trắng với cavat thắt lệch bước ra. Tóc cô bé búi cao, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con với nét tinh nghịch. Đôi mắt sau cặp kính gọng xanh nom còn đáng yêu hơn nữa.

Giờ cậu mới nhận ra, cái gọng kính này đã xuất hiện trong giấc mơ ban nãy.

“Thịch”

Hình như tim cậu đập lạc một nhịp thì phải.

– Anh muốn gặp Phục Hy?

– Ah.. ừ.

Suýt nữa thì Tùng quên mất phải trả lời thế nào.

Cô bé liếc nhìn cậu rồi đứng dựa lưng vào tường, kiểm tra đồng hồ.

– Anh chờ một chút, khoảng hai phút nữa anh ấy sẽ về đến nhà. Nếu trên đường không uýnh lộn với ai đó.

Phải mất công chờ, nhưng như thế cũng hay. Cậu sẽ có cơ hội