Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210742

Bình chọn: 9.5.00/10/1074 lượt.

ngắm…

– Em tên gì nhỉ?

– Phương Đan – cô bé đẩy gọng kính, mắt vẫn nhìn thẳng về trước.

Cái tên là lạ, nhưng rất dễ thương.

– Em biết anh là ai chứ?

Tùng hắng giọng, định giới thiệu bản thân thật hoành tráng nhưng câu trả lời của Phương Đan làm cậu phải chưng hửng.

– Là cái tên đã bị anh trai em bụp nhầm. Ah! – cô bé quay sang Tùng – em không có ý gì đâu, nói lại nguyên văn từ Hy đấy.

– Nguyên văn?

Phương Đan gật đầu.

Cái thằng Phục Hy chết tiệt.

Phục Hy trở về, Phương Đan kéo Quỳnh Chi vào nhà để hai tên con trai nói chuyện.

– Em rình gì thế? – Quỳnh Chi ghé đầu lại gần, cười khúc khích. Lập tức cô đẩy chị ta ra.

– Xùy, chị đi nấu cơm đi nào.

– Thôi được rồi.

Chẳng biết Tùng gặp anh cô để làm gì nữa.

Thanh Tùng – em trai Thanh Phong.

Lúc tôi bước ra khỏi sảnh lớn của bệnh viện, chuẩn bị về nhà thì gặp ông Bàng.

Chẳng khó để nhận ra người cha có đứa con trai duy nhất đang nằm viện – nguyên nhân chính là cô gái đứng trước mặt ông – đã trải qua mấy đêm mất ngủ. Tôi thầm ước được biết bác ấy đã suy nghĩ gì trong mấy đêm dài ấy, dù không thể giúp đỡ nhưng ít ra cũng có thể chia sẻ.

– Tiếc quá – tôi chỉ tay vào trong, hướng về dãy phòng bệnh – có lẽ anh ấy vừa mới chợp mắt được một tí.

– Không – ông Bàng hắng giọng, nhìn sang hướng ngược lại với tay tôi chỉ – bác đến để gặp cháu cơ.

Rồi ông nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, nhưng có chút gì đó lạ mà tôi không nhận ra, chỉ biết là hoàn toàn khác với mọi hôm.

– Chúng ta nói chuyện một chút chứ.

Giờ thì tôi biết tại sao bác ấy lại nhìn về phía khuôn viên sau bệnh viện ngay từ đầu, thay vì dãy phòng của Danh.

Có vẻ hôm nay là một đêm mát trời sáng trăng. Nhưng tôi chẳng tâm trí đâu mà ngắm cái bánh tròn đầy đặn trên cao kia nữa. Viện đứng cạnh một người đàn ông đứng tuổi đang suy nghĩ và về câu chuyện mà ông ấy sắp sửa nói làm tôi cảm thấy mất hết bình tĩnh thường ngày. Tôi không thể đoán được gì qua đôi mắt trũng sâu ấy, ngoại trừ việc chuyện mà bác ấy định nói là về Danh. Và có liên quan đến tôi.

– Chắc cháu cũng biết phần nào bệnh tình của thằng con bác nhỉ.

Tôi đông cứng trong giây lát.

– Dạ, cháu…

– Cũng không đến nỗi tệ như người ta nghĩ. Nhưng tại sao ông bác sĩ kì cục đó cứ lảm nhảm mãi rằng nguy cơ hồi phục rất thấp? Là ông ta quá già nên lẩm cẩm, hay sự thật quá phũ phàng như vậy?

Bác ấy nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Điều này làm tôi bất ngờ lùi lại một bước. Cảm thấy sợ hãi. Những gì mà tôi phải đối đầu cũng đến rồi ư?

– Thực sự bác cũng đã bắt đầu mất niềm tin vào mất cái gọi là vật lí trị liệu ấy rồi.

Ý nghĩ về một người cha lúc nào cũng mạnh mẽ bắt đầu sụp đổ trong tôi. Phải rồi, làm gì có ai có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mãi được. Đó là đứa con trai do chính mình đẻ ra cơ mà.

– Cháu xin lỗi – tôi cố gắng để giọng mình có thể bình thản, nhưng rõ ràng đây là việc quá khó.

– Nào đâu phải do ai, số nó thế…

Tôi cũng tin vào số phận, dù biết đó là những thứ con người tự huyễn hoặc bản thân. Làm gì có ai biết trước mình sẽ ra sao, nên họ tự tạo ra một cái gọi là “số phận” mà chẳng ý thức rằng chính bản thân mình là kẻ thay đổi số phận.

Tôi là kẻ thay đổi số phận của mình, và Danh.

– Cháu biết là Danh quý mên cháu lắm chứ? Không phải trên phương diện là một đứa em kém tuổi đâu. Từ khi má nó bỏ đi, bác chưa thấy nó quan tâm đến ai nhiều như vậy.

Không, không đúng. Tôi chỉ là người thay thế. Người anh ấy yêu mãi là chị ấy, dù cho chị ấy không còn trên cõi đời này nữa.

Nhưng bác ấy đâu có biết điều này.

– Việc xem mặt chỉ là hình thức, chứ thực ra hai bác cũng muốn hai đứa trở nên thân thiết hơn. Giá được là người một nhà cũng tốt nhỉ.

Người mà ông Bàng và ba tôi hướng đến là Anh Thư, nhưng người có trách nhiệm thì chắc chắn không phải chị ta rồi.

Một tiếng thở dài. Dù không nhìn, nhưng tôi biết bác ấy đang muốn gửi gắm điều gì.

– Cháu hiểu những gì bác nói. Bác yên tâm, cháu sẽ luôn chăm sóc cho Danh, với tất cả tấm lòng.

– Ta biết cháu là một cô gái tốt, nhưng đừng đối xử với thằng con bác như một kẻ trả ơn. Lỗi lầm đâu phải do cháu. Làm như vậy chỉ khiến nó cảm thấy mình giống một kẻ thương hại. Bác nói thật đấy.

– Vậy cháu phải làm gì?

Im lặng. Cả tôi cũng bắt đầu suy nghĩ mông lung. Thực ra mục đích của cuộc nói chuyện này là gì?

Ông Bàng tiến lại, giữ chặt tay tôi bằng cả đôi bàn tay to lớn.

– Cháu hãy hứa với bác một chuyên.

Chương 58

Chia tay nhau anh nhé!

…..

Hứa? Thật nực cười. Chuyện như thế có thể hứa là xong sao? Nhỡ tôi bỏ trốn nửa chừng thì biết làm thế nào?

– Là “hãy hứa” chứ không phải “có thể hứa”. Biết là không có chọn lựa, nhưng sao mày vẫn đâm đầu vào?

Bất lực, tôi đấm thẳng vào tường. Cảm giác bỏng rát nơi mu bàn tay chẳng làm dịu đi cơn khó chịu trong lòng. Ngày xưa, những lúc bực bội hay khó khăn mà không có má ở bên, tôi thường luyện võ. Nhưng giờ thì sao?

Cánh cửa gỗ bật mở. Người đàn ông trung niên ngó đầu ra. Ông không đoán được vị khách nào ở ngoài mà vẫn biết rõ trong nhà có người mặc dù đèn đã tắt từ sớm.

– Con chào thầy!

Người đàn ông nhìn xuống cái bóng nhập nhoạng