Nè Ngốc ! Đừng Bỏ Cuộc…

Nè Ngốc ! Đừng Bỏ Cuộc…

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323040

Bình chọn: 10.00/10/304 lượt.

sau :

” Chết rồi mình chưa lụm đồ mà nhảy zô tắm, giờ sao đây ta, thui kệ 2 anh em họ chơi zưới kia chắc hỗng lên đâu, mình chạy wa phòng hắn lấy vậy ” Nó ngẫm nghĩ rồi wuấn cái khăn chạy wa phòng hắn.

Ở zưới lầu :

– Hai ơi !! Luân chán chơi game oài, bây giờ Luân mún đọc truyện cơ, Hai lên phòng lấy truyện cho Luân đọc đi.

– Ờ để hai chạy lên lấy.

Hắn lật đật chay lên phòng lụm wuyễn truyện cho em trai cưng của mình. Vừa chạy vào hai mắt căng to ra, hắn nhìn nó, nó nhìn hắn rồi nhìn xuống zưới thấy thân mình chỉ vỏn vẹn một cái khăn trắng :

-ÁAAAAAAAAAAAAA_ nó và hắn đồng thanh.

– Tôi xin lỗi… tôi chỉ lên lấy wuyễn truyện.

– Đồ dê sờm kia, còn đứng đó hảaaaaaa.

Hắn lật đật bước ra khỏi phòng, thở hồng hộc đặt tay lên ngực ” Sao tim đập nhanh zữ vậy nè ??? Ơ mà mình có lỗi hả ?? Sao nhỏ đó ở đây ??? Đây là phòng mình mà ?? Sao mình phải xin lỗi chứ ??? ” Nghĩ vậy hắn mở cửa bước vào :

– Nè cậu sao tôi phải Xin……

– lỗi _ Mắt hắn mỡ to trao tráo nhìn vào nó, nó cũng nhìn lại rồi điệp khúc hét lại bắt đầu nhưng lần này chỉ có mình nó :

– ÁAAAAAAAAAAAA. tên dê sồm cậu còn zô lại nữa àk.

Lần này không zám để nó đuổi nữa hắn vội chạy ra ” Mình thật là……..”.

Ở zưói lâu thiên thần của chúng ta ” Yeah!! kế hoạch 1 đã thành công, kakaa Luân wả là thông minh. Tiếp tục thôi ”. Pé Luân chạy lại ổ điện thò tay gạt cầu zao xuống, khăn nhà phút chốc rơi vào bóng tối. Ỡ trong phòng nó sợ sợ lắm, sợ bóng tối mà nói đúng hơn sợ ma, nó bắt đầu khóc và khóc. Hắn ở ngoài phòng, biết nó sợ vội mở cữa phòng chạy vào :

– Nè Nhi cậu ở đâu vậy.

– Hiz hiz tớ ở đây nè, sợ wá Khánh ơi.

– Chờ tí tớ lại ngay _ hắn thoáng thấy nó ngồi sát bên cửa sổ. May nhờ có ánh sáng mập mờ của ánh trăng không thì cũng chẳng biết nó ở đâu.

Hắn tiến lại gần bên nó, ôm nó vào lòng, nó sợ lắm nhưng vẫn nhận ra rằng hắn đang ôm nó, lần đầu tiên ư ?? Không lần thứ 2 rồi. Hồi nhỏ cũng đã có một lần tương tự như vậy, từ lần đầu tiên đó nó đã ngộ nhận rằng hắn chính là hoàng tữ của mình bảo vệ mình.

– Nè ngốc đừng sợ nữa, có tớ đây rồi.

– Ừ cảm ơn cậu.

– Nào nắm tay tớ tớ đỡ cậu zậy.

Nó nghe lời nắm tay hắn cố gắng đứng zậy. Chẵng may hắn vừa đứng lên zẫm chúng cái ống wuần của nó trơn ngã ra sau, kéo nó ngã theo. Vừa lúc đó pé Luân gạt cầu chì lên, đèn vừa sáng lên là lúc 2 nhân vật chính của chúng ta, người nằm trên người nằm zưới, 4 con mắt nhìn nhau chằm chằm, 2 trái tim khẽ rung động. Bé Luân bước vào :

– Hai ơi hai người có sao hông ??

Vừa bước vào nhìn thấy cảnh này làm ô nhiễm đầu óc ngây thơ của pé Luân :

– Luân ra đây hông làm phiền 2 người nữa, 2 người cứ tiếp tục đi _ pé Luân vôi đóng cửa lại.

Đến giờ nó mới định thần lại được vội đứng zậy :

– Cảm ơn cậu.

Hắn vẫn nằm đó nhìn kỹ bộ zạng của nó rồi thình lình :

– Hahahahaha.

” hắn cười, cười với mình sao ” một ý nghĩ thoáng wa trong đầu nó.

– Cậu mặt đồ của tôi trong kỳ wá.

Hắn nói đúng thật, cái áo sơ mi trắng thì zài gần bằng đầu gối, cái wuần thì vừa rộng vừa dài trả trách lúc nảy hắn giẫm phải.

– Cậu đang cười đó sao.

– Hả sao _ hắn định thần lại không cười nữa lấy lại bộ mặt lạnh lùng của mình.

– Àk hông có gì tôi đi đây.

” Sao mà mình có thể cười một cách tự nhiên như vậy được nhỉ ??? Quả thật nhỏ đó đã biến mình không còn là mình nữa rồi ” hắn khẽ cười suy nghĩ.

– Chị Nhi ơi lúc nãy hai người làm gì zạ.

– Chị chỉ bị té thôi mà pé Luân ngốc không được nghỉ lung tung nghe chưa.

– Dạ.

Vừa lúc đó hắn bước ra :

– Àk hai ơi tối nay, Luân với hai với chị Nhi ngủ chung nha.

– Hả _ nó với hắn đồng thanh.

Quay lại nhìn nhau rồi tiếp tục đồng thanh :

– Không được.

– Hức hức. Luân bị đau mà 2 người cũng không chìu Luân chút xíu nào _ pé Luân zã bộ lấy tay đưa lên má quẹt nước mắt.

– Đâu có. Thôi được rồi ngủ chung cũng được mà.

– Nè ai cho cậu tự ý wuyết định hả.

– hiz, zậy là chị Nhi không thương pé Nhi.

– Hông có đâu, hjz thôi cũng được zậy.

– Yeah !!!.

Tại phòng pé Luân :

– Hai người nắm xuống đi chứ ? Sao đứng không zậy.

– Ờ… ờ.

– Luân nằm chính zữa nha hai người nằm 2 bên đi.

– Ừ chứ giờ biết sao.

Chẵng mấy chốc pé Luân đã ngủ mà hỗng biết ngủ giả hay thiệt nữa đây trời. Nó quay sang nhìn thấy hắn, khuôn mặt vẫn vậy, vẫn làn da trắng đó, vẫn đôi môi đó.

Nó bất giác đưa tay lên sờ má hắn :

– Làm sao để có thể quên được cậu đây.

Nước mắt khẽ rơi, nó định rút tay mình lại thì một bàn tay mạnh mẽ nhưng ấm áp, nắm chặt tay nó :

– Đừng bỏ cuộc, đừng quên tớ.

***************************

Tiếp tục câu chuyện rắc rối của 2 người này :

– Đừng bỏ cuộc, đừng quên tớ _ hắn nói tay vẫn nắm chặt tay nó.

– Tại sao chứ ?? Rõ ràng cậu đâu thích tớ, tớ cần một lí do, một lí do đễ không bỏ cuộc Khánh à !! _ nó nói trong tiếng nấc.

– Tớ không biết, thực sự không biết. Nhưng… tớ cảm thấy tớ không còn là tớ nữa rồi, khi thấy cậu nói chuyện, đùa zỡn với cái tên ấy là cái cảm zác khó chịu lại dâng lên trong tớ. Đã hai ngày đi đến trường không có cậu, con đường dường như zài zài lắm, bình thường tớ cảm thấy con ngốc như cậu thật fiền fức, nhưng khi không có cậu cá


Duck hunt