
ừng một lúc Trân cũng thốt lên lời Duy mong đợi :
– Tôi… thật sư…ự thi…ì tô…ôi cũ….ũng co…ó thi..ích cậ…âu chút xíu _ vẫn cưói đầu Trân lắp bắp nói.
– Hi anh cũng vậy !! Anh yêu em _ Duy cười toe toét ngồi dậy ôm chặt Trân.
– Ai cho kêu tôi bằng em hả ??_ Trân thả lỏng mình đễ cho Duy ôm.
– Em cho _ vẫn không buông Trân ra mà còn ôm chặt hơn nữa.
– Cho cái đầu cậu _ Trân đánh nhẹ vào lưng của Duy.
Nụ cười hạnh phúc nở trên môi của cả hai, nhưng đó có lẽ chỉ là một hạnh phúc ảo.
” Những ngày tháng hạnh phúc ấy vẫn còn hiện lên rõ rệt trong tâm trí anh nhưng có lẽ anh đã để vụt mất nó ”
– Hai ơi xuống ăn cơm đi nào _ nó gõ cữa kêu anh trai íu wí của mình xuống ăn.
Ăn cơm xong, Duy rũ nó qua nhà hắn chơi, thi hết rồi cho thư thả đầu óc và nó cũng mún hỏi hắn về chuyện của chị Trân nên hai anh em dắt tay nhau qua nhà hắn :
– Ủa 2 người qua đây làm gì ??? _ hắn mở cửa nhìn 2 anh em nó ngạc nhiên.
– Chơi chứ làm gì mày thằng điên.
– Điên đầu mày, thôi hai người vào đi.
– Ừ _ nó khẽ đáp.
Đang ngồi chơi game nghe thấp thoáng giọng nó, pé Luân bay thẳng ra cửa ôm chặt hain chân của nó :
– AA! Chị Nhi !! Luân nhớ chị Nhi quá.
– Chị cũng dậy á !! _ nó ngồi xuống hôn nhẹ vào má pé Luân.
– Ơ anh nào đây ạ ?? _ Pé Luân nhìn Duy thắc mắc hỏi.
– Anh này anh trai của chị á !! _ nó nghe pé Luân hỏi liền giải thích.
– Vậy mà Luân tưỡng là tình địch của hai nữa chứ _ pé Luân cười toe toét.
– Tình địch ??? _ Duy nhìn pé Luân hỏi.
– Vâng _ pé Luân gật đầu cái rụp.
– Tình địch gì chứ ???_ nó với hắn đồng thanh.
– Tình địch gì thì chỉ có hai và em biết thôi hai nhỉ ??? Thôi chị Nhi lại chơi game với Luân đi.
– Ừ _ 2 chị em dắt nhau lại chơi game.
Hắn với Duy nhìn hai đứa tụi nó chậc lưỡi, dắt nhau lại ghế salong ngồi 8 :
– Em mày lớn mau nhỉ ??? Hồi tao đi pé tẹo.
– Ừ. Nó dính như sam với em gái mày đấy.
– Ừ em tao ngốc vậy, mà hết thằng anh tới thằng em nhà này bám vào _ Duy tỏ vẻ đồng tình, gãi gãi cái cầm.
– Tao bám hồi nào mày _ hắn nhìn Duy hầm hè.
– Hi tao giỡn mà. Mà hình như thằng Huy gì gì đó ở lớp mình thích nhỏ em tao thì phải.
– Chớ còn gì nữa, lúc nào chả Nhi Nhi, Huy Huy, thấy gai mắt _ mặt hắn lúc bấy giờ khó chịu hẳn.
– Ơ !! Thế liên quan gì mày mà trông có vẻ bực bội thế nhở _ Duy nhìn hắn nở một cười gian.
– Ờ thì… Mà tao cần gì phải bực bội chứ ?? _ hắn giảy nảy cả lên.
– Nè hai người làm gì đó ??? Nói xấu em phải hông ?? Lại chơi game đi.
– Lớn rồi ai thèm chơi ba trò con nít đó _ Duy trề môi nói.
– Đừng dậy lại chơi kẻo pé Luân khóc đó._ pé Luân lại dở chiu đe zọa hắn.
– Thui đứng dậy lại chơi mày _hắn lôi Duy lại chỗ nó với pé Luân.
-Ơ thằng này sợ em trai vậy !! Chắc mai một sợ vợ khõi chê nhỉ.
– Wánh mày giờ nói nhiều wá.
Thế là 4 người ngồi chơi với nhau :
– Nè em gái em chơi ăn gian quá đi.
– Chị Nhi không ăn gian có anh ăn gian thì có.
– Ơ thằng nhỏ naỳ sao zám nói với anh thế hả ???
– Vậy sao anh dám nói với chị Nhi như thế ???
– Mày…._ cãi hông lại, Duy định giở trò bạo lực trẻ em, nhưng chưa kịp làm gì thì cao thủ đã ra tay trước :
– Hức hức. Chị Nhi ơi, hai ơi !! Ông này ăn hiếp Luân nè _ pé Luân lấy tay zụi zụi mắt mình.
Nó và hắn cũng cốc đầu Duy :
– Sao mày zám ăn hiếp em tao ??? _ hắn nạt Duy.
– Sao anh lại chọc pé Luân khóc hả ?? _ nó cũng y hắn.
– Thôi pé Luân nín nín đi ngoan nha.
– Luân nín đi hai wánh thằng này rồi mà.
Hai tụi nó ôm pé Luân vỗ về, Duy nhìn hai tụi nó không chớp mắt, rồi nhìn sang ác wỹ đội lốt thiên thần đang lè lưỡi trêu Duy, tức qua Duy chọc 2 đứa tụi nó cho đỡ tức :
– Hai đứa tụi bây giống vợ chòk qá nhở, còn thẳng nhỏ ác wỹ zống con tụi bây ghê.
– Anh nói hai người này vợ chòk là đúng rồi. Nhưng Luân không phải là ác wỹ nha !! _ pé Luân phản kháng lại.
– Ác wỹ !!! _ Duy vẫn không buông tha pé Luân.
– Không phải.
– phải.
– Không.
– Phải.
– Không.
Pé Luân với Duy tranh cãi pỏ mặt hai nhân vật chính mặt đã đỏ lên ngượng ngùng nhìn nhau bởi 2 chữ ” Vợ Chòk ”. Một lúc sau nó với hắn cũng ngăn 2 người một lớn, một nhỏ đang tranh chấp nhau. Đến khuya 2 anh em tụi nó sãi chân về nhà. Nó quên mất hỏi hắn về chị Trân ấy, nhưng thôi kệ mai xem kết quả học kỳ rồi tính sau.
*******************
Nè dậy đi heo, hôm nay em định đi học àk _ Duy vừa nói vừa lay lay nhỏ em mình.
– Ứ để em ngủ thêm một tí nữa _ nó wơ wơ cái tay rồi ôm gấu ngủ tiếp.
– Trời nãy giờ mấy tí rồi hả ???? _ Duy cố gắng hét thật to đễ đánh thức nó nhưng tất cả đều vô ích.
Duy ngồi xuống, chống cầm thở zài, thì cánh cửa phòng mở ra và vị cứu tinh cũng đã đến :
– Chưa zậy lun àk mày ??? _ hắn nhìn bộ dạng thất thểu của Duy nói.
– Hiz cuối cùng mày cũng tới, không thì tao chả biết kêu nó biết chừng nào nữa đây. _ Duy nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm.
– Có nhiu đó làm cũng không xong _ hắn trách Duy rồi bước tới giường nó nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc giường bé xinh.
– Nhi àk !!! Cậu không dậy hôm nay, trường công bố điểm đó _ hắn cuối đầu xuống thì thầm vào tai nó.
– Kệ nó………. Hảaaaaaaaaa, đúng rồi phải nhanh lên mơi được _ nó bật dậy như cái lò xo c