
a mai biết tay bà. Nhìn nó như vậy mình cũng thấy vui cho no, vì có lẽ tên đó thích nó rồi. Nhưng còn Huy thì sao, Huy sẽ tổn thương mất ” Châu đượm buồn khi nghĩ đến Huy.
Trên đường về :
– Trời cậu nặng quá đi mất._ hắn than vãn.
– Cái gì. Tớ vậy là ốm rồi đó. _ nó đớp lại phản đối.
– Ốm cái đầu cậu đó ??? Lo mà giảm cân đi không thì ế chồng đó._hắn trêu nó.
– Hiz tớ biết là tớ ngốc không ai thích, nhưng cậu có cần nói quá đáng thế không _ nó bắt đầu mè nheo.
– Nè nói vậy thôi. Mà khóc thật àk, tớ nói đùa thôi._hắn hoảng hốt.
-Hì hì tớ chọc cậu thui _ Nó cười thật to.
– Cái gì !!! Dám chọc tớ có tin tớ thả cậu xuống đi bộ về không?? _hắn đe dọa nó.
– Ấy ấy đừng thả tớ xuống tội nghiệp tớ lắm cơ,cậu tốt bụng mà đừng bỏ tớ nha _ nó năn nỉ thảm thiết.
– Bó tay với cậu.
– Hì. Mà nè ngày mai cậu có rãnh không ????
– Chi vậy. Ngày mai àk chắc không bận gì lắm.
– Vậy……….. tớ chờ cậu ở dưới cây thông khổng lồ, lúc nhỏ tụi mình đi chung đấy nhớ không ???
– Sao lại chờ tớ ???_ hắn giả vờ hỏi.
– Tớ sẽ chờ cậu ngày hôm đó nữa thôi, nếu như cậu đến thì đồng nghĩa với việc cậu thích tớ,còn nếu không thì tớ nghĩ tớ nên từ bỏ._ mặt nó trông có vẻ sắp khóc.
– Tớ biết rồi _ hắn khẽ đáp mà trong đầu thầm nghĩ ” Đồ ngốc ạ !! Câu trả lời tớ đã có ”
– Hì,tớ sẽ đợi cậu _ nó ômchạy lấy cổ hắn.
Một không gian ấm áp và hạnh phúc lan tỏa xung quanh 2 người. Chẵng hiểu sao mà nó tự tin rằng ngày mai hắn sẽ đến, cả 2 cùng mỉm cười, nụ cười của hạnh phúc. Mồ hôi thấm ướt cả áo hắn, nhưng một chút mệt mỏi cũng không xuất hiện, có lẽ vì hắn đã nhận ra được tình cảm của mình.
Liệu ngày mai hắn có đến ??? Liệu tình cảm của nó có được đền đáp xứng đáng ???
Ngày hôm nay đây, ngày quyết định tình yêu của nó,có được đền đáp xứng đáng hay không ??? Hay sẽ tan biến như bọt bong bóng, những gì nó ấp ủ trong suốt 17 năm qua giờ có thể biết được kết quả của một mối tình mà nó từng cho là vô vọng mà cũng có thể là vậy, không ai hay được mọi chuyện. Hôm nay vẫn như mọi ngày, hắn nó và Duy cùng nhau đến trường, cùng vui đùa, chạy nhảy. Vừa vào đến lớp thì nó đã gặp người nó không có cảm tình cho lắm mà nói đúng hơn là ghét cực :
– Khánh àk !! Chúng ta ra ngoài bàn chuyện nào._ Trân đã đứng chờ sẵn trước cửa lớp của nó.
– Dạ !! Duy đem cái cặp vào giùm tao nha _ hắn nhìn Duy rồi giúi cái cặp vào tay Duy.
– Ờ !! _ Duy nói nhưng vẫn chăm chú nhìn Trân.
– Khánh đi đâu zạ ???_nó khẽ níu nhẹ cái tay áo của hắn.
– Có chuyện riêng ý mà. Cậu đừng quan tâm.
Nói xong hắn và Trân bước đi, mái tóc của Trân khẽ lướt nhẹ qua vai Duy ” Mùi hương ấy vẫn còn, bóng dáng ấy cũng vậy chỉ có trái tim em đã không thuộc về anh ” Duy hít mạnh cái không khí Trân vừa đem lại, như đang tiếp thêm sức lực. Còn nó cái câu nói sau cùng của hắn vẫn đang vang lên trong đầu nó ” Cái gì mà chuyện riêng ??? Cái gì mà đừng quan tâm ?? Mới hôm qua cậu ấy còn khẵng định là không thích chị ấy mà, sao bây giờ…… Mình sợ quá. Tại sao bất an luôn ngự trị trong mình ?? ” Duy quay sang thấy nhỏ em mình đang đứng bất động chẵng hiểu lý do vì sao ?? Giơ tay, giơ chân tùm lum, trước mặt nó, mà chẵng thấy động tĩnh gì :
– We we em gái, we we
………………………_vẫn không có tiếng gì trả lời.
– EM GÁIIIIIIIii _ Duy hét to vào tai nó.
– Hả hả ??? Cháy nhà sao ??_đến bây giờ nó mới nghe, giật mình nói tùm lum.
– Sao đứng im vậy ??_Duy lo lắng hỏi.
– Dạ hông có gì _ nó buồn bã bước vào lớp.
Duy biết rõ là nó buồn vì hắn với Trân nhưng vẫn hỏi có lẽ Duy cũng mún một sự an ủi từ một người người đồng cảnh ngộ như nó.Duy cũng bước vào lớp với nụ cười buồn trên môi, vào lớp nó ngồi tâm sự với Châu :
– Tao sợ quá Châu ơi !!! Lỡ như tối nay Khánh hông đến thì sao ??? Tao sợ Khánh thích chị kia mất _ nó ngồi than vãn với Châu.
– Mày nên tin vào nó, biết đâu tối nay nó sẽ đến thì sao, tin tao đi, tao bày cho mày kế này mà lị _ nhỏ Châu nói có vẻ như chắc chắc lắm.
– Sao mà mày chắc giữ vậy ???_ nó nhìn Châu nheo mắt hỏi.
– Mày hỏi nhiều quá cứ tin tao đi. Đừng lo nữa _ nhỏ Châu an ủi nó.
– Ừ.
Tuy nói vậy nhưng nó chẵng an tâm tí nào cả. Hắn làm gì với Trân mà lâu đến vậy cơ chứ, nó ngồi cứ nhìn trân trân ngoài cửa.
Thôi ra sân sau trường xem tình hình 2 người kia thế nào rồi :
– Đây tiền 4 ngày làm việc mệt nhọc của em đây _ Trân xòe một phòng bì đưa cho hắn.
– Hi cảm ơn chị _ hắn nhận lấy phong bì.
– Có gì đâu nhờ em mà wán tnăg thu nhập vượt trội. Mà tối nay em có rãnh không ??_ Trân nhìn hắn hỏi.
– Tối nay em có hẹn rồi ạ _ hắn lễ phép trả lời, nhưng mắt vẫn nghía vào cái phong bì.
– Mấy giờ em hẹn ??_ Trân hỏi tiếp.
– Dạ 7h.
– Vậy chìu nay học xong em qua phụ quán một ngày cuối được hông??? Chỉ 7h là xong thôi.
– Vâng vậy cũng được ạ. Nhưng chìu nay trước khi đi làm em nhờ chị một chuyện được không ạ ??
– Chuyện gì em nói đi.
– Em mún mua một món quà tặng một người bạn quan trọng. Chị có thể giúp em tư vấn được không ??
– Dĩ nhiên rồi !! Chị rất vui lòng _ Trân nhìn hắn nở một nụ cười tươi.
Tan cuộc nói chuyện hắn quay về lớp, vừa thấy hắn nó bay ra cửa :
– Cậu đi đâu