
i học của một trường
đại học bên Mỹ nổi tiếng, vậy là gần như không phải lo lắng gì nữa rồi. Bố mẹ hai bên đã bàn bạc cho hai người qua Mỹ học đại học, vừa học vừa giúp quản lí chi nhánh công ty bên đó luôn. Khỏi phải nói nhân vật chính vui mừng như thế nào luôn, cô cậu ấy bây giờ rời nhau ra một tí là phải nhắn tin, gọi điện liên miên mới chịu được nha. Để hợp pháp hóa quan hệ của hai đứa, hai nhà quyết định sẽ cho hai người đính hôn rồi qua Mỹ nhập học, chờ đến khi hắn đủ 20 tuổi thì đi đăng kí kết hôn rồi mới làm đám cưới. Nó và hắn dĩ nhiên đồng ý cả hai tay luôn. Lễ đính hôn được ấn định sẽ tổ chức vào ngày 2/6.
…..
Hắn vừa ngủ dậy đã không thấy nó bên cạnh, có lẽ nó bận đi đâu rồi. Cũng được, hôm nay hắn đã hẹn nhà thiết kế đến lấy nhẫn rồi. Hắn với lấy điện thoại ở đầu giường ra tìm số điện thoại trong danh bạ gọi cho Tú và Hải rủ hai người đi cùng mình. Hai thằng bạn cũng rất hào hứng đồng ý đi cùng hắn luôn.
Hắn mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ra thay. Vừa thay xong ra ngoài đã thấy chuông cửa reo inh ỏi. Hắn khoan thai xuống dưới nhà mở cửa cho hai thằng bạn chí cốt.
– Mày làm gì lâu thế? Đừng bảo nói chuyện điện thoại với tao xong còn ôm vợ ngủ tiếp nhá._Tú nhăn nhó.
– Còn cần mày phải hỏi sao? Chắc chắn là vậy rồi._Hải nhìn Tú khinh thường ném một câu.
– Sao hôm nay mày khùng thế Tú?_hắn sau khi nhìn một hồi người đang cau có trước mặt lên tiếng.
– Sáng ra vợ nó đã biến mất không thấy tăm hơi nên nó mới nổi điên như vậy đấy._Hải giải thích.
– Vợ tao cũng không ở nhà._hắn buông một câu.
– Hở? Mày cũng vậy nữa à? Vợ tao cũng đi mất dạng rồi._Hải trầm trồ.
– Thôi kệ, chắc ba nàng lại rủ nhau đi shopping mà sợ ba thằng mình theo cản nên lén đi rồi. Thôi, đi đến chỗ thằng Sehun lấy nhẫn với tao đi.
– Ờ đi. Tao cũng muốn xem nhẫn mày thiết kế như thế nào.
Ba người ba xe từ từ rời khỏi biệt thự nhà hắn phóng tới một công ty đá quý rất lớn ở Royal City.
Hắn cùng hai thằng bạn đi thẳng vào văn phòng của giám đốc. Dừng trước cửa, hắn giơ tay lên gõ.
“Cốc…cốc…cốc”
– Mời vào!_Một giọng nói lơ lớ vang lên.
Hắn đẩy cửa bước vào. Sehun đang mải miết với đống giấy tờ cao ngất trên bàn bấy giờ mới ngẩng đầu lên.
– Cậu tới rồi sao Phong?
– Ừ. Hôm nay tới để lấy nhẫn đây.
– Tôi làm xong rồi! Để tôi vào lấy cho cậu.
– Sehun! Mày lại bơ bọn tao!_Tú nhìn con người đang chuẩn bị rời đi kia.
– Tao không mời chúng mày vẫn đang ngồi đấy thôi! Tao mời làm cái gì?
– Mày được lắm. Cho mày lui._Tú cười toe.
Sehun là con lai Việt – Hàn, là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thiết kế đá quí mặc dù tuổi đời cậu ta còn rất trẻ. Hắn quen Sehun trong một lần tình cờ đi ngang qua lúc anh chàng gặp trấn lột. Lúc đấy hắn cùng hai thằng bạn không nghĩ nhiều mà nhảy xuống giải vây cho Sehun rồi từ đấy thành bạn thân luôn. Lúc hắn nói muốn tự thiết kế nhẫn và muốn Sehun tự tay chế tác thì cậu ta rất hào hứng đồng ý.
– Nhẫn của mày này Phong!_Sehun đặt một chiếc hộp bọc nhung đỏ trước mặt hắn.
Hắn cầm chiếc hộp lên, mở ra. Chiếc nhẫn bằng vàng trắng sáng loáng, nổi bật với viên kim cương đen to được viền bởi hàng chục viên kim cương trắng nhỏ xung quanh. Mặt trong nhẫn còn được khắc hai chữ “PT” nổi bật.
– Cảm ơn mày Hun ạ!
– Mày khách sáo thế làm gì? Nhờ mày tao cũng kiếm được một khoản khơ khớ. Haha._Sehun cười lớn nhìn hắn.
– Mày có cần nói toẹt ra thế không?
– Ài! Hun à? Bây giờ tao cưới vợ phải nhờ mày thiết kế nhẫn rồi._Hải cười tươi.
– Không phải bố vợ mày là ông chủ công ty đá quí lớn nhất Đông Nam Á này sao? Cần gì thằng thiết kế dởm như tao.
– Đúng rồi đấy! Mày chỉ cần thiết kế cho tao là được._Tú lém lỉnh.
“Keng”
Một âm thanh vang lên khiến ba người dừng lại câu chuyện quay sang nhìn nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy hắn đang cúi người xuống nhặt cái nhẫn lấp lánh trên sàn gỗ nâu bóng loáng.
– Phong! Làm nhẫn mới đi!_Tú căng thẳng.
– Sao phải vậy?_hắn nhíu mày nhìn Tú khó hiểu.
– Tao nghe nói làm rơi nhẫn cưới là đen đủi lắm._Hải lo lắng.
– Mày mê tín như vậy từ bao giờ thế Hải?
– Phim Hàn bọn tao có nhiều cảnh thế lắm._Sehun chen vào.
– Lại đến mày nữa. Phim với đời thực khác nhau mà._Hắn bắt đầu thấy không vui.
– Chưa chắc. Phim là từ đời thật viết ra mà._Tú phát biểu.
– Phải đó! Mày để thằng Hun làm lại cái khác là được rồi. Còn hơn một tuần nữa chắc kịp._Hải đồng tình.
– Tao chẳng tin. Tao chỉ cần nhẫn tao thiết kế cho vợ tao thôi._Hắn cố chấp buông một câu.
– Vậy thôi. Tùy mày. Chắc bọn tao lo linh tinh._Sehun gật đầu nói với hắn.
– Ừ. Cảm ơn mày nhiều lắm Hun ạ!
– Mày nói lần thứ hai rồi đấy!
– Thôi! Đi ăn đi. 11h rồi kìa.
– Đi thôi! Thằng Phong trả tiền._Tú lại hào hứng như thường.
– Chờ tao xếp lại đống kia đã._Sehun chỉ vào đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn.
– Ừ. Nhanh lên. Tao đói rồi. Sáng nay bị vợ bỏ đói._Hải xoa xoa bụng.
– May mà tao chẳng có vợ, chẳng có người yêu nên tự mình chăm mình. Chỉ có tao tốt với bản thân tao nhất. Keke._Sehun cười đểu.
– Tao nghĩ mày có vấn đề._Hải buông một câu.
– Đúng rồi! Hình như nó gay mày ạ, mấy lần đi ăn cùng thằng Han thấ