
xuống ăn chút bánh. Giữa sân các đôi đang vô cùng sôi động với điệu “Cha cha cha”, còn nó ngồi một mình, buồn lạ. Các nam sinh lũ lượt kéo đến mời nó nhảy nhưng đều bị nó từ chối. Một đôi giày da xuất hiện trước mặt nó, người đó cất giọng:
– Quí cô xinh đẹp, cô có vui lòng nhảy cùng tôi một điệu không?
Nó ngẩng đầu lên tính từ chối nhưng khi nó thấy đó là Quân thì khẽ mỉm cười. Quân cũng cười lại rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
– Sao cậu không ra ngoài kia nhảy?
– Không phải cậu cũng vậy sao? Tớ không biết nhảy nên ngại._nó cười nhẹ.
– Cậu giấu tớ làm gì? Lúc nãy trên sân khấu cậu nhảy rất đẹp. Tất cả đều chăm chú nhìn cậu nhảy đấy.
– Thật vậy sao?
– Thật mà. Tớ thề luôn đấy.
Nó chỉ nhìn Quân cười mà không nói. Điệu nhạc sôi động kết thúc, thay vào đó là một bản Valse nhẹ nhàng.
– Nhảy với tớ một bài nhé._Quân đứng dậy, một tay đưa về phía nó, một tay vắt sau lưng bộ dáng rất tao nhã.
Nó mỉm cười nhìn Quân, đưa tay ra trước nhưng chưa kịp đặt lên tay Quân đã bị một bàn tay to nắm lấy lôi đi. (đố biết ai nào :))))
Nó bị lôi đi không thương tiếc. Cổ tay bị nắm chặt đến nỗi muốn rơi ra ngoài. Sau khi bị kéo đi một nơi vô định, nó không chịu được nữa nó mới giằng tay ra, ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt đang vô cùng tức giận đến trán nổi gân xanh.
– Anh bị điên à?
Hắn nhìn kó trừng trừng không chớp mắt, khẽ gằn giọng:
– Phải! Tôi đang điên.
– Anh điên thì điên một mình đi. Lôi tôi ra đây làm gì?
– Tôi…tôi…_hắn ấp úng vò vò mớ tóc trên đầu nhìn nó, không biết phải nói sao.
– Nếu không nói thì tôi đi._nó xoay người định bước đi thì hắn vội giật lại ôm nó trong lòng.
Không khí im lặng bao trùm. Trăng trên cao sáng vằng vặc soi rõ hai người đang đứng ở vườn hoa sau trường mà ôm nhau, đổ một cái bóng dài xuống nền cỏ đầy sương. Nó đứng im nghe tiếng tim hắn đập vững chãi trong lồng ngực, hắn tựa cằm lên đầu nó im lặng, không ai nói với ai câu nào. Phải năm phút sau hắn mới đột ngột kéo nó ra, cho nó nhìn thẳng mắt mình, con ngươi long lanh trong ánh sáng mờ nhạt toát lên vẻ hấp dẫn chết người.
Hắn hít một hơi, chậm rãi nhả ra một câu:
– Anh yêu em!!!
Cùng lúc những tiếng nổ xuất hiện, pháo hoa nở bung rực rỡ đủ màu chiếu lên con ngươi xinh đẹp kia. Nó không tin nổi vào tai mình, lắp bắp hỏi lại:
– Anh…mới…nói cái gì?
Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nó nhắc lại:
– Anh yêu em ngốc ạ.
Nó bàng hoàng nhìn hắn rồi xoay người bỏ chạy. Hắn định đuổi theo nhưng chợt sững lại. Có lần hắn đọc trên mạng khi các cô gái được tỏ tình thường xảy ra ba trường hợp: trường hợp 1 – vui vẻ chấp nhận, trường
hợp 2 – lạnh lùng từ chối, trường
hợp 3 – bỏ chạy cũng tức là kiểu từ chối lịch sự. Vậy là hắn thuộc trường hợp ba, kẻ thất bại. Ánh sáng của pháo hoa vẫn lập lòe trên nền trời lóe sáng rồi tắt phụt đi. Vậy là những ngày qua, hắn tự cho mình cái quyền ảo tưởng. Hắn thua rồi. Mãi là người thua cuộc trong trò chơi tình ái rắc rối này.
Nó chạy trên sân trường
rộng lớn, chạy miệt mài. Đầu óc nó trống rỗng làm nó hoảng sợ. Nó không hiểu vì sao nó chạy trốn. Nó không hiểu nó chạy trốn điều gì? Nó chỉ biết là nó phải chạy. (Ta thề cái này ta vô tội nha :p). Nó chạy thẳng ra biển, kiệt sức mà ngồi trên bờ cát dài. Ánh trăng sáng cùng pháo hoa chiếu lên người nó tạo ra một thứ gì đó đẹp đến lung linh, kì ảo. Một mình nó ngồi đấy, cảm nhận từng cơn gió biển mang theo cái mùi vị đặc trưng khiến người ta say lòng. Nó cần có thời gian để bình tâm lại.
“Soạt”
Một chiếc áo vest đen choàng lên người nó. Nó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, không thể tin nổi khi thấy anh mình đang ở trước mặt.
– Anh! Sao anh lại ở đây?
– Anh đang chờ xem pháo hoa thì thấy nhóc hớt hải chạy ra ngoài nên anh theo sau. Nhóc sao vậy?
– Hắn…hắn nói yêu em…Em..em không biết phải làm sao?
– Nhóc cũng thích hắn đúng không?
– Nhưng…
– Đừng nhưng gì hết. Tình yêu là thứ phải cảm nhận bằng trái tim. Hãy nghe theo tim em mách bảo.
– Nhưng em sợ…
– Nếu em cứ tiếp tục sợ, cứ tiếp tục núp trong cái mai rùa kiên cố vững chắc của em có thể em sẽ bỏ lỡ tình yêu đích thực của đời mình. Lúc đó em hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.
Nó im lặng, trong lòng rối bời. Hằng trăm thứ ngổn ngang bộn bề làm nó mệt mỏi. Tình yêu thực quá phức tạp.
Thiên cứ im lặng ngồi cạnh jó thật lâu, mãi cho đến khi nó mệt quá thiếp đi thì anh mới cõng nó về phòng mình. Có lẽ bây giờ nó chưa thể đối mặt với hắn, vậy thì để anh dành thời gian cho hai người cùng suy nghĩ, cùng cảm nhận trái tim nhau….
*
*
* Hết chương XIX *
*
*
Tèn tén ten *vỗ tay*
Có ai thấy phấn khích với con trai ta không??? Tỏ tình rồi đấy nhá. Cơ mà kể cũng tội nghiệp con trai ta quá, bị ta hành tỏi mệt mỏi luôn. Ta đã bao giờ nói ta là chúa thù dai chưa nhể? Ai bảo trước mày bắt nạt mẹ bây giờ chịu khổ tí không được kêu con ạ.
Ế ế! Bình tĩnh! Kíp cam! Đừng “ném đá” Ice tội nghiệp *cười*
Àiiii, hôm nay tính post truyện sớm mà mất điện tối mới có nên mới post được đây. Giờ này không biết còn ai thức không mà đọc :3 Mà vậy cũng tốt, lâu đủ votes thì lâu phải post chương mới, đã đỡ phải ngồi lần