
Anh bèn mỉm cười gượng gạo với ông ta, lóng ngóng cho chìa khóa vào ổ khóa ở cửa xe ô tô, ngồi vào tay lái và tức khắc nổ máy. Khi anh đến cơ quan, anh bạn hợp doanh của anh đang ở trong đại sảnh, nhìn thấy anh, anh ta bèn lắc đầu mấy cái và bĩu môi rồi nói với anh :- Có lẽ mày nên đi nghỉ vài ngày thôi.
– Mày đi nghỉ thì có và đừng có quấy nhiễu tao sáng nay.
– Niềm nở thật, mày niềm nở quá đấy.
– Mày cũng lại giở cái giọng ấy ra à?- Mày nối lại với Carol-Ann rồi hay sao?
– Không, tao không nối lại với Carol-Ann, chấm dứt với Carol-Ann rồi, mày biết rõ quá còn gì.- Để ày đến nông nỗi này thì chỉ có hai cách thôi, hoặc Carol-Ann, hoặc lại có một cô mới.
– Không, chả có cô nào mới cả, tránh ra, tao đã bị khá muộn rồi.
– Không đùa đấy chứ, mới mười một giờ kém mười lăm chứ mấy. Tên cô ta là gì?- Tên ai?- Mày có nhìn thấy cái mặt mày không?- Mặt tao làm sao?
– Mày có vẻ đã qua đêm với một chiếc xe tăng xung kích chứ chả chơi, kể tao nghe với nào!- Tao chả có gì để kể hết.- Thế cú điện thoại nửa đêm của mày, với những trò ngớ ngẩn ở máy điện thoại, ai đấy?
Arthur nhìn chằm chằm vào anh bạn.
– Nghe đây, tối qua tao ngốn phải một cái của khỉ gì đó, tao bị một cơn ác mộng, tao ngủ được ít lắm. Thôi mày làm ơn, tao thật không còn tâm trạng đâu, để tao đi qua nào, tao đã bị muộn thật rồi.
Paul tránh ra. Khi Arthur đi qua trước mặt anh, anh bèn vỗ vào vai bạn: “Tao là bạn của mày, phải không nào?” Arthur quay lại, Paul nói thêm :- Nếu mày gặp chuyện gì không hay thì mày nói với tao chứ?
– Nhưng mày làm sao thế? Tao chỉ bị mất ngủ đêm qua, vậy thôi, đừng có làm to chuyện.
– Được rồi, được rồi. Cuộc họp là vào lúc một giờ, mình hẹn gặp họ ở Hyatt Embarcadero, nếu mày muốn thì bọn mình cùng đi đến đó, sau đó tao lại về cơ quan.
– Không, tao sẽ đi xe của tao, sau đó tao còn hẹn một chỗ khác.- Tuỳ mày thôi.
Arthur đi vào phòng làm việc của mình, đặt túi và ngồi xuống, anh gọi điện cho cô trợ lý, yêu cầu cô ta mang đến một tách cà phê, anh làm quay cái ghế xoay về phía đối diện cửa sổ, ngả ghế về phía sau và bắt đầu suy nghĩ.Một lát sau, Maureen gõ cửa, một tay cầm tập tài liệu, tay kia cầm tách cà phê, một chiếc bánh rán đặt bên mép đĩa. Cô đặt cái tách nóng bỏng xuống góc bàn.- Tôi pha thêm sữa vào cho anh đấy, tôi nghĩ đây là tách cà phê sáng đầu tiên của anh.- Cám ơn. Maureen, mặt mũi tôi trông thế nào?- Mặt anh có vẻ “tôi chưa uống tách cà phê sáng đầu tiên của tôi”.
– Tôi chưa uống tách cà phê sáng đầu tiên của tôi!- Anh có tin nhắn lại ở điện thoại đấy, cứ ăn sáng thong thả đi, không có gì gấp cả đâu, tôi để lại giấy tờ cho anh ký. Anh vẫn khỏe chứ?
– Ừ, tôi vẫn khỏe, tôi chỉ mệt một chút thôi mà.
Đúng lúc đó, Lauren xuất hiện, rơi chệch ra ngoài góc bàn một tí. Cô lập tức biến khỏi tầm nhìn của Arthur và rơi phịch lại xuống tấm thảm. Arthur đứng phắt dậy :
– Cô có bị đau không?
– Không, không, không sao cả.- Tại sao tôi lại bị đau cơ chứ? – Maureen hỏi.
– Không, không phải cô- Arthur trả lời.Maureen đưa mắt nhìn khắp phòng.
– Ở đây có nhiều người đâu.- Tôi nói to ý nghĩ của mình lên đấy mà.
– Anh nghĩ là tôi bị đau, và anh nói to lên như thế?
– Không đâu, tôi nghĩ đến một người khác và tôi diễn đạt thành lời nói, chuyện đó không bao giờ xảy ra với cô à?Lauren ngồi khoanh chân ở góc bàn và quyết định chất vấn Arthur :- Ahh không bị bắt buộc phải so sánh tôi với một cơn ác mộng đâu! – Cô nói với anh.
– Nhưng tôi đâu có gọi cô là cơn ác mộng.- Đấy, chỉ còn thiếu nước ấy thôi, rồi anh sẽ tìm được những ơcn ác mộng để sai pha cà phê cho anh – Maureen trả lời.
– Maureen, tôi có nói với cô đâu!
– Trong phòng này có ma hay tôi bị mù một phần nên không nhìn thấy cái gì chắc?
– Thứ lỗi cho tôi, Maureen, thật là lố bịch, tôi thật lố bịch, tôi mệt quá và tôi nói to những điều mình nghĩ, đầu óc tôi hoàn toàn cứ ở đâu đâu ấy.
Mauree hỏi anh đã từng nghe đến chứng trầm uất do lao lực chưa? “Anh có biết là phải chữa chạy ngay khi có những dấu hiệu đầu tiên không, để lâu hơn thì có khi phải mất hàng tháng mới hồi phục được đấy”.
– Maureen, tôi không bị trầm uất do lao lực, tôi vừa qua một đêm xấu, thế thôi.
Lauren tiếp luôn :- A! Anh thấy chưa, một đêm xấu, cơn ác mộng…
– Thôi nào, xin cô, không thể thế được, cho tôi một phút nào.
– Nhưng tôi có nói gì đâu – Maureen thốt lên.
– Maureen, cô cho tôi ngồi yên một mình, tôi cần tập trung tư tưởng, tôi sẽ làm vài động tác thư giãn, rồi đâu sẽ vào đấy thôi.
– Anh sẽ tập thư giãn à? Anh làm tôi rất lo lắng đấy.
– Không đâu, mọi chuyện ổn cả mà.Anh yêu cầu Maureen để anh một mình và đừng chuyển cho anh bất cứ cú điện thoại nào cả, anh cần yên tĩnh. Maureen miễn cưỡng đi ra và khép lại cửa phòng. Ra đến hành lang, cô thấy Paul, cô bèn xin anh cho gặp riêng một lát.Còn lại một mình trong phòng, Arthur nhìn Lauren chăm chú.- Cô không thể xuất hiện bất ngờ như thế này được, cô sẽ đặt tôi vào những tình huống khó xử.
– Tôi muốn xin lỗi về buổi sáng nay, tôi đã rất khó tính.
– Đó là lỗi của tôi, tâm trạng của tôi lúc đó thật tồi tệ.
– Đừng mất cả buổi sáng đ