XtGem Forum catalog
Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323773

Bình chọn: 7.5.00/10/377 lượt.

Có gì thế cô?

– Bây giờ mọi việc đều ổn rồi, các anh cần giúp một tay không?

– Không, ở đây mọi việc cũng ổn cả.

– Xin cám ơn một lần nữa.- Có gì đâu.

Cửa thang máy mở ra và họ chui vào trong. Arthur và Paul cũng thở hắt ra.

– Ba cô siêu người mẫu, mười lăm ngày ở Hawaii, một chiếc Testa Rossa và một cái thuyền buồm!

– Mày nói cái gì đấy?

– Tiền công của tao, tao đang tính với mày tiền công của tao tối nay.

Đại sảnh vắng tanh khi họ đi ra khỏi thang máy. Họ bước nhanh qua đó. Cơ thể Lauren được đặt ở phía sau của xe cứu thương. Rồi mỗi người ngồi vào chỗ của mình.

Trên ghế Arthur có những giấy tờ chuyển viện và một mảnh giấy kèm theo: “Đề nghị gọi điện cho tôi ngày mai, thiếu hai thông tin trong hồ sơ chuyển viện, Karen (415) 72500 00 – máy 2145. T.B: Chúc tiếp tục may mắn.”

Xe cứu thương rời bệnh viện Memorial.

– Rút cục thì xoáy một người bệnh xem chừng khá dễ – Paul nói.

– Ấy là vì không có mấy người quan tâm đến điều đó.

– Tao rất hiểu họ. Bọn mình đi đâu?

– Đầu tiên về nhà tao rồi sẽ đi đến một nơi cũng đang bị hôn mê và cả ba chúng ta sẽ đánh thức nó dậy.Xe cứu thương đi lên Market Street và rẽ vào Van Nees. Trong xe yên lặng.

Theo kế hoạch mà Arthur vạch ra, họ còn phải về nhà anh để chuyển cơ thể Lauren sang xe ôtô của anh. Trong khi Paul mang trả chiếc xe cứu thương mượn tạm về xưởng của ông bố dượng thì Arthur sẽ mang xuống tất cả những đồ đạc đã được chuẩn bị cho chuyến đi và cho thời gian lưu lại ở Carmel. Những đồ mua ở hiệu thuốc đã được đóng gói cẩn thận và để trong chiếc tủ lạnh to mác General Electric.

Đến trước gara, Paul bấm điều khiển từ xa để mở cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.

– Bao giờ sự việc cũng xảy ra như thế trong những truyện trinh thám rẻ tiền thì thằng ngồi bên lấy vẻ hùng hổ hơn và ít kiểu cách hơn rồi hỏi: “Cái chết tiệt gì thế này?”. Đây, trong trường hợp ấy, thì là cái cửa gara nhà mày nó không chịu mở, và cái xe cứu thương lấy từ xưởng của ông bố dượng tao, với một cơ thể người ở bên trong, đỗ ngay trước khu nhà mày vào cái giờ mà tất cả hàng xóm của mày sẽ dẫn chó đi tè.

– Chết cha rồi!

– Thì tao cũng nói gần như vậy, Arthur.

– Đưa tao điều khiển từ xa!Paul vừa chấp hành vừa nhún vai. Arthur cáu kỉnh ấn nút, chẳng ăn thua gì cả.- Đã thế hắn lại coi mình là một thằng ngớ ngẩn nữa chứ.

– Hết phin rồi – Arthur nói.

– Chính là do pin, dĩ nhiên rồi. – Paul kết luận một cách châm chọc – Tất cả các thiên tài đều bị tóm một cách như thế.

– Tao chạy đi kiếm pin đây, mày lượn một vòng quanh khu nhà đi.

– Mày có thể cầu nguyện để có một cục pin trong ngăn kéo của mày, thiên tài!

– Đừng trả lời và lên nhà đi – Lauren bảo.

Arthur xuống khỏi xe cứu thương và ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, anh lao vào nhà, và bắt đầu bới tất cả các ngăn kéo. Chẳng thấy cục pin nào cả. Anh dốc ngăn kéo tủ tài liệu, ngăn kéo tủ đầu giường, các ngăn kéo trong bếp, trong lúc Paul đang lượn đến vòng thứ năm quanh khu nhà.

– Nếu mình không bị một đội tuần tra phát hiện, mình sẽ là một thằng cha bị cắm nhiều sừng nhất thành phố – Paul vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu vòng thứ sáu đúng vào lúc anh gặp một chiếc xe cảnh sát. “Không phải rồi, mình không bị cắm sừng, nhưng giá mà như thế lại còn hơn!”

Chiếc xe cảnh sát dừng lại ngang tầm anh, viên cảnh sát ra hiệu cho anh hạ cửa kính xuống, anh thi hành.

– Anh bị lạc à?- Không, tôi đợi một đồng nghiệp lên nhà lấy đồ rồi chúng tôi sẽ đưa Daisy đến xưởng.- Daisy là ai? – Viên cảnh sát hỏi.- Là xe cứu thương, đây là ngày cuối cùng của nó, nó đã hết thời rồi, mười năm rồi chúng tôi đi cùng nhau, cái xe này và tôi, chia tay không phải dễ, anh có hiểu không? hàng đống kỷ niệm, cả một mảng đời.Viên cảnh sát gật đầu. Anh ta hiểu, anh ta yêu cầu Paul đừng đi lòng vòng lâu quá. Làm vậy sẽ gây ra những cú điện thoai gọi đến trung tâm đấy. Dân ở khu này có tính tò mò và hay lo lắng. “Tôi biết, tôi sống ở đây, thưa ông cảnh sát, tôi đón đồng nghiệp của tôi rồi chúng tôi đi. Chúc một đêm tốt lành!” Viên cảnh sát cũng chúc anh một đêm tốt lành và xe tuần tra đi xa dần. Trong xe, người lái xe cá cược với bạn đồng đội là Paul không đợi ai hết cả.

– Có lẽ anh ta không dứt khoát được để đưa cái xe cà khổ của mình đi. Mười năm lái xe đó rồi dù sao cũng buồn chứ.- Ừ! Nhưng mặt khác thì chính những người như anh ta lại đi biểu tình vì tòa thị chính không cho họ tiền để thay những dụng cụ mới.

– Nhưng dù sao thì mười năm cũng tạo ra những mối ràng buộc.

– Những mối ràng buộc, đúng thế…

Trong nhà cũng rối tung rối mù gần như Arthur. Bất chợt anh đứng sững giữa phòng khách để tìm một ý tưởng có thể cứu được họ.

– Cái remote ti vi – Lauren thì thầm.Sững sờ, anh quay về phía cô và lao về phía chiếc hộp đen. Anh giật phắt cái nắp đậy phía sau và tháo ra một cục pin vuông và lắp ngay vào cái điểu khiển của gara. Anh chạy ra cửa sổ và ấn nút.

Paul đang điên tiết bắt đầu vòng thứ 9 thì thấy cánh cửa mở ra. Anh vừa lao vọt vào vừa cẩu nguyện để cánh cửa đóng lại nhanh hơn là khi nó mở. “Đúng là tại pin thật rồi, sao mà nó ngu thế!”Trong lúc đó, Arthur xuố