Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325495

Bình chọn: 8.5.00/10/549 lượt.

nh làm gì nữa, cũng giống như không có quan hệ cùng cô.

Chỉ là đang tắm thì cô nhìn bụng mình, biết nơi đó từng tồn tại cái gì, cô mới có thể nhớ tới người đàn ông kia, anh đang mong đợi đứa bé kia như thế nào. Lúc ở bệnh viện, trong nháy mắt anh cầu cô sinh hạ đứa bé đó, cô thật sợ mình mềm lòng, sợ không nhịn được đồng ý anh, sinh hạ đứa bé, sau đó bọn họ qua.

Chuyện cô lo lắng cũng không có xảy ra, cô phá bỏ đứa bé, dùng hành động thực tế chứng minh giữa bọn họ không thể nào.

Thời điểm cuối tuần, Tô Tử Duyệt và Trần Mậu Thanh cùng đi bờ sông chơi, cùng đi còn có một đoàn bạn bè của anh, mọi người chuẩn bị vĩ nướng và chuẩn bị thức ăn xong, cùng nhau hướng bờ sông lên đường.

Tô Tử Duyệt ngồi ở trong xe Trần Mậu Thanh, lúc anh lái xe đều hạ cửa sổ xe xuống, anh lái xe tốc độ cũng nhanh, gió thổi vù vù, tóc của cô lung tung đánh vào mặt của mình, nhưng cảm thấy rất sảng khoái, cô chỉ cảm giác mừng rỡ.

“Anh và bọn họ thường ra ngoài chơi như vậy?” Cô túm một nắm tóc của mình, nghiêng người sang nhìn anh.

“Thỉnh thoảng.”

“Vậy trước kia ai và anh cùng đi?”

“Cái gì?”

“Bọn họ mỗi một người đều dẫn theo bạn gái . . . . . .”

Trần Mậu Thanh ho khan thật thấp một tiếng, “Cái đó. . . . . . Đã quên.”

“Ngày hôm qua anh vẫn còn khoe khoang trí nhớ của anh với em.”

“Máy móc trí nhớ này cũng có thời điểm hư nha, yêu cầu đừng cao như vậy.”

“. . . . . .”

Đi tới bờ sông, mọi người bắt đầu chuẩn bị. Đàn ông hấp tấp chuẩn bị, phụ nữ thì một bên trò chuyện.

Có một cô gái vẫn nhìn Tô Tử Duyệt, một lúc sau khôn ngoan mang nghi ngờ nói, “Hình như tôi đã gặp cô, nhưng ở nơi nào đấy. . . . . . Đúng rồi, cô khi đó là ở. . . . . .” Cuối cùng cô gái đẹp kia nhớ ra, lại phát hiện trường hợp này không cách nào nói ra, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười.

Nhưng Tô Tử Duyệt có chút tò mò, đối phương muốn nói cái gì chứ ? Khi đó cô và Giang Dực ở chung một chỗ?

Có người hỏi cô gái đẹp kia nhớ ra cái gì, Tô Tử Duyệt chỉ mơ hồ nghe được về sân bay cái gì. . . . . . Sân bay, thật sự cô đi đón qua, cũng đi đưa Giang Dực. Thời điểm đi đón, đầy ngập mừng rỡ, thời điểm đưa đi, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Cảm xúc như vậy, mà sau khi cô chỉ nghe hai chữ “sân bay” hai chữ, lập tức lại xuất hiện.

Trần Mậu Thanh đi tới, chuẩn bị lặng lẽ mang cô đi, đợi lát nữa trở về. Bộ dáng anh lén lút này, làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, “Bạn bè của anh trách cứ làm sao bây giờ?”

Anh nhún nhún vai, “Có thể làm sao?” Hình như cũng không để ý.

Anh mang cô đi cũng không phải cảnh khu gì …, mà mang cô đi xe đạp, nói chính xác là xe đạp hai người, chỉ là thiết kế loại xe đạp này rõ ràng cùng thiết kết xe đạp bình thường khác nhau , rất tinh xảo, quả thật giống như tác phẩm nghệ thuật. Thời điểm cô nhìn thấy, trong mắt lập tức loé ra mừng rỡ .

Vì vậy ở trong lòng cô lại tăng thêm cho anh một cái, anh là người đàn ông tỉ mỉ. Cô cũng không thích tự mình nấu nướng, cô cho là biểu hiện của mình tốt cũng không rõ ràng, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Chỉ là cô rất ít cùng bạn bè anh gặp mặt, không muốn trốn tránh, lúc này mới đồng ý cùng đi ra ngoài. Nguyên nhân cô không thích tự mình nướng, cảm giác chỉ là quá trình chơi thật tốt, nhưng thức ăn làm được thật lòng khó ăn, hơn nữa cô bởi vì một lần tự mình nấu nướng để lại bóng ma, từ sau khi đó, cũng vui không nổi nữa rồi.

Cô cũng cảm giác mình rất khác lạ, trước đây thật lâu cô đặc biệt thích ăn cánh gà, là loại cánh gà sau khi gia công trong bọc, cũng bởi vì một lần, cô nhìn thấy trong túi cánh gà có một cọng lông, sau này, không bao giờ chịu ăn nữa, hơn nữa mỗi lần nhớ tới cũng nói không nên lời không thoải mái.

Bọn họ mướn một chiếc xe đạp, anh ngồi phía trước, cô ngồi ở phía sau.

Anh khởi động tốc độ rất nhanh, cô chỉ cảm thấy gió thổi vù vù, cô đặc biệt thích cảm giác đón gió mà đi, bất giác tốc độ cũng nhanh hơn.

“Có cảm thấy trẻ ra hay không?” Trên mặt Trần Mậu Thanh đều là nụ cười, chính anh cũng nghĩ không thông, cô cũng không thuộc loại cô gái rất hoạt bát sáng sủa , mỗi lần lại có thể dễ dàng mang cho anh thoải mái và vui vẻ, giống như trở lại thời thiếu niên.

“Em vẫn trẻ tuổi .” Cô tỏ vẻ bất mãn.

“Dạ dạ dạ, thật ra thì anh chỉ muốn nói bản thân mình, bản thân anh trẻ ra.”

Cô khe khẽ hừ một tiếng, “Cũng không biết xấu hổ tự mình khen mình, em vẫn cùng già giống nhau.”

Trần Mậu Thanh lần đầu tiên bị chặn quá mức.

Khi trước mặt bọn họ có một đôi tình nhân, tốc độ của bọn họ cũng nhanh vượt qua một đôi này. Cô gái đang kêu bạn trai của mình nhanh một chút, chớ bị vượt qua.

“Vượt qua bọn họ.” Tô Tử Duyệt phát ra chỉ thị.

“Nhận được!” Lập tức tốc độ Trần Mậu Thanh nhanh hơn.

Sau đó cô cười thấy đôi tình nhân kia bị chính mình vượt qua, rất không phúc hậu cười ra tiếng.

Vui vẻ như vậy, giống như chuyện chỉ thời còn học sinh biết làm.

Cô nhìn thấy lưng anh rộng rãi, đột nhiên có một chút cảm giác dựa vào như vậy, quyết định của mình ở cùng anh , bày tỏ hài lòng.

Bọn họ không chơi bao lâu, trở về nơi nấu nướng, bọn họ hành động đơn độc bị đám người chế nhạo một phen, bọ


XtGem Forum catalog