Duck hunt
Nếu thời gian có tên

Nếu thời gian có tên

Tác giả: Cốc Hựu Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324844

Bình chọn: 7.5.00/10/484 lượt.

ốt hơn Từ Trạm một chút.

Giang Lạc tiến đến trước mặt Từ Trạm, tò mò hỏi: “Say rồi?”

Một lúc lâu sau Từ Trạm mới mở mắt, mơ hồ đáp lại một từ: “Không.”

Giang Lạc xoay người, cười lớn với những người còn lại: “Đúng là say rồi. Ông tướng này lần nào uống say cũng cố làm như không sao.”

Từ Ánh Kiều mượn hơi men, đột nhiên nổi hứng thú, chống vào bả vai Diệp Thái Vi mà đứng dậy: “Các anh có biết anh trai em sau khi say có một tật xấu cực kỳ thú vị không?”

“Tật xấu gì?”

Mấy người cùng đồng thanh hỏi.

Từ Ánh Kiều loạng choạng bước vài bước, dáng vẻ như đang thuyết giảng: “Đại đa số người say đều không kiểm soát được lý trí, dễ dàng nói ra điều mà bình thường tuyệt đối không nói. Cái này thì các anh biết rồi chứ?”

“Biết, thế thì sao?” Điền Văn cau mày, gãi gãi đầu ra chiều khó hiểu.

“Anh của em thật ra rất sợ được người ta khen trước mặt, lại càng sợ nghe người khác nói lời tri kỷ với mình, ai mà thật lòng moi tim moi phổi ra thổ lộ với anh ấy á, kiểu gì anh ấy cũng hùng hùng hổ hổ cho mà xem. Có điều, bình thường anh ấy che giấu tốt nên không ai phát hiện ra tật xấu này của anh ấy thôi.” Từ Ánh Kiều ra vẻ thần bí giải thích rõ bí mật, lại rón rén đến gần anh trai, “Chẳng phải anh Lạc phát hiện ra anh trai em lúc say vẫn như không sao sao? Nhưng với tình huống như thế này, anh ấy tương đối nhạy cảm đấy.”

Diệp Thái Vi nhìn chằm chằm vào khuôn miệng Từ Ánh Kiều, trong đầu cô chợt có chút liên tượng vụt qua, có điều nó quá nhanh, cô không bắt kịp được sự trùng khớp nào cả.

Giang Lạc ngồi xuống cạnh Điền Văn, dùng thái độ hỉ hả đón xem một màn thú vị sắp xảy ra.

Từ Ánh Kiều quay đầu lại ra hiệu cho mọi người im lặng, húng hắng một tiếng rồi bắt đầu thực hành.

Cô nàng điều chỉnh vẻ mặt chân thành nhất, giọng nói dịu dàng rót vào tai Từ Trạm: “Anh.”

Giống lúc trước, một lát sau Từ Trạm mới mở mắt nhìn cô nàng, giọng nói tương đối rõ ràng nhưng chỉ là một câu ngắn ngủn: “Cái gì?”

“Anh, anh là ông anh tốt nhất trên đời.” Từ Ánh Kiều nhẹ nhàng ôm thắt lưng anh làm nũng, “Em yêu anh nhất!”

“Tránh xa ra một chút!”

Ầm một tiếng, đầu Diệp Thái Vi như nổ tung.

Phía bên kia, Từ Ánh Kiều vẫn còn đang làm loạn, ôm chặt anh không buông tay: “Lần nào cũng thế, mồm chỉ biết nói lời phũ phàng! Rõ ràng anh không có đẩy em ra…ha ha ha…Thật ra ý anh muốn nói là, “anh cũng yêu em” chứ gì, em biết mà.”

Diệp Thái Vi ngây ra như phỗng, chỉ có khóe miệng không nhịn được mà cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.

Đêm nay thật đẹp, ngay cả ngọn cây trước mắt cũng lộ ra những nụ cười tươi rói.

“Tật xấu của Từ thiếu gia sao mà lại hợp ý tôi thế nhở, ha ha ha ha.” Điền Văn vỗ đùi cười to, “Lúc nào hắn đắc tội với tôi, kiểu gì tôi cũng chuốc say rồi thổ lộ với hắn, cho hắn khó chịu chết đi, ha ha ha…”

“Đừng có yêu hắn, ông sẽ bị thương đấy.” Giang Lạc vừa cười vừa lắc đầu, lại phân tích với Điền Văn và Diệp Thái Vi: “Liệu có phải hai anh em nhà này tật xấu đầy mình không? Mấy người nhìn Từ Ánh Kiều mà xem, rõ ràng là đang mượn rượu làm càn, giả ngây giả ngô làm chuyện mà bình thường không dám làm…Có phải phép tắc nhà họ Từ khắt khe quá không?”

Hồi lâu sau, Diệp Thái Vi mới ổn định được nhịp tim, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo: “Hai vị thiếu gia, hôm nay cũng uống không ít rồi, giải tán đi thôi?”

“Ờ, cũng được, mai còn phải về công ty họp. Có điều, hai anh em họ tính sao bây giờ?” Giang Lạc đưa tay day thái dương.

Điền Văn cười cười gào lên một tiếng: “Đoàn Vũ Phi, cô em của cậu sắp phát điên rồi, mau đưa về đi!”

Đoàn Vũ Phi thong dong bước đến, vừa thấy cô vợ tương lai ôm ông anh trai làm nũng thì đầu hiện đầy vạch đen, anh ta vội vàng ôm lấy cô: “Uống bao nhiêu rồi đây?”

Thân là con rể nhà họ Từ, Đoàn Vũ Phi biết rất rõ thái độ lúc bình thường của hai anh em nhà này. Nếu như không uống say, Từ Ánh Kiều tuyệt đối không có hành động thân mật như vậy với anh trai, mà Từ Trạm cũng sẽ tuyệt đối không để yên thế kia.

Cũng không thể nói là quan hệ của hai anh em họ không tốt, chỉ là người nhà họ Từ đều dùng cách hờ hững để biểu đạt tình cảm.

“Không, không nhiều lắm.” Từ Ánh Kiều nũng nịu dựa vào vai anh ta.

Thấy có người đến giải quyết cục diện rối rắm, Giang Lạc đứng lên vỗ vai Đoàn Vũ Phi: “Tôi cũng uống không ít, về trước đây, cậu bảo trọng nhé.”

Điền Văn cũng lập tức chạy theo ra, “Tôi cũng hơi say, chạy luôn đây, xe đang đỗ ở ngoài rồi.”

Không nghĩa khí gì hết! Nhìn cái dáng chạy như bay của hai người kia, có kẻ ngu mới tin là họ say.

Đoàn Vũ Phi khinh bỉ nhìn hai tên kia chuồn êm.

“Thôi vậy, anh đưa em với anh cả về.” Anh ta thở dài, “Diệp Thái Vi, em giúp anh đỡ cô ấy một lúc!”

Diệp Thái Vi đỡ lấy Từ Ánh Kiều, nhìn Đoàn Vũ Phi chật vật kéo Từ Trạm đứng dậy.

Từ Ánh Kiều đột nhiên hô lên: “Không được, không được về nhà! Sẽ bị đánh mất!”

Giỏi lắm, vẫn chưa say lắm, vẫn còn biết về nhà với bộ dạng này thì sẽ bị các boss lớn cho nhừ đòn.

Đoàn Vũ Phi và Diệp Thái Vi nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười.

“Anh trai em cũng không về được, sẽ cùng bị đánh đấy!”

“Em đúng là trượng nghĩa thật đấy.” Đoàn Vũ Phi liế