
giống như mũi tên rời khỏi cung vậy, liền đặt câu hỏi: “Cô ấy sao rồi? Vợ của tôi thế nào rồi?”
“Rất tốt, tất cả đều bình thường. . . . . .”
Tống Lương Thần lau mồ hôi, sau đó vội vàng chạy vào phòng sinh, còn đám trưởng bối vừa mới đến thì vội vàng vây quanh Tống Thiên Thiên vừa bị cha Tống xem nhẹ mà khóc oa oa lên.
Vóc dáng của Tống Thiên Thiên không nhỏ, mặc dù bản thân mình đã rất nỗ lực để ra ngoài, nhưng vẫn là khiến cho Hứa Tử Ngư mệt đến ngất ngư luôn, lúc Tống Lương Thần lao vào thì cũng là lúc cô vừa mới ổn định lại hơi thở của mình, cũng không còn hơi sức để nói chuyện nữa.
Tống Lương Thần lôi kéo tay của cô, đưa tay định sờ cánh môi dưới đang sưng đỏ mà rướm máu của cô, nhưng tay còn chưa có chạm đến vết thương thì nước mắt đã ồ ạt nhỏ xuống rồi. Hứa Tử Ngư cố sức đưa tay lên lau nước mắt cho anh, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, anh xem đi, xem em có lừa gạt anh không?”
“Không có lừa gạt anh, Tiểu Ngư nói chuyện rất có uy tín.”
“Con đâu rồi, có đẹp trai hay không?”
“Còn chưa kịp nhìn. . . . . .”
Tống Thiên Thiên được ông nội bế vào trong phòng thấy cảnh tượng trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu móp méo, lại một lần nữa khóc toáng lên.
Tình huống nguy hiểm theo dự đoán không hề xuất hiện, toàn bộ hành trình đều được chuyên gia Văn Đào quan sát cẩn thận, sau đó anh ta móc điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, trên đó viết: “Mẹ tròn con vuông” .
Chương 74: Ngoại Truyện: Bạn Học Hứa Mặc Đồng Phục Học Sinh Dụ Dỗ (Thượng)
Buổi chiều tháng 4, Tống Lương Thần dẫn theo Steven, người bạn tốt cùng gầy dựng sự nghiệp với anh ở nước Mĩ đến nhà chơi.
Vừa mở cửa ra, liền trông thấy một cô gái mặc bộ đồng phục học sinh với hai bím tóc từ trên lầu nhảy chân sáo từ từ bước xuống: “Chú, chú đã về rồi!”
Khóe miệng của Tống Lương Thần nhất thời giãn ra.
Nữ sinh thấy trai đẹp vào nhà cùng với Tống Lương Thần cho nên cũng hơi sửng sốt một chút, bước đi của cô cũng đổi thành uyển chuyển hơn, liền chạy tới kéo lấy cánh tay của Tống Lương Thần lại, xấu hổ đưa đầu quan sát người đàn ông bên cạnh. Diện mạo tuy có chút giống Take¬nouchi Yu¬ta¬ka, nhưng mà ngũ quan của người này thô hơn một chút, rất có khí khái của đàn ông. Đặc biệt nước da màu đồng được phơi bày ra ngoài, mặc áo vest màu đen, không thắt cà vạt, hai cái nút áo trên cùng không gài lại mà mở phanh ra, cơ ngực hấp dẫn mơ hồ lộ ra, vóc dáng của người đàn ông này so với Tống Lương Thần cũng xấp xỉ không phân cao thấp, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô mà mỉm cười.
Chậc chậc, trai đẹp nha. . . . . .
“Nhìn cái gì vậy?” Tống Lương Thần đưa tay kéo lỗ tai của cô, làm bộ muốn cô đàng hoàng lại một chút.
“Tống, đây là cháu gái của cậu sao?” Người đàn ông nói tiếng Trung không được lưu loát cho lắm, rất hứng thú nhìn cô bé nữ sinh này. Nữ sinh cũng không đợi Tống Lương Thần trả lời liền hỏi: “Chú, đây là ai vậy?”
Tống Lương Thần không nói gì. Nữ sinh lại kéo cánh tay của anh mà lắc lắc, bộ đồng phục học sinh này làm sao chịu đựng được bộ ngực 72C vừa mới cai sữa cho con chứ, mắt của Tống Lương Thần cũng muốn hoa lên. Kéo tay của cô ra, cố nặn ra một nụ cười đồng thời cắn răng nghiến lợi nói: “Ngoan, đi lên lầu trước đi.”
“Ah!” Hứa Tử Ngư mím môi, sau đó kéo tay của anh mà nói: “Qua đây.”
Tống Lương Thần nghiêng đầu, cô nhón chân lên áp sát lỗ tai của anh mà nói: “Thế nào, em mặc bộ đồng phục học sinh này có được không, hắc hắc.”
“Hứa Tử Ngư, mau đi lên lầu ngay cho tôi!” Tống Lương Thần cắn răng nghiến lợi trả lời một câu, lại cảm thấy giọng nói của mình có chút nặng, cho nên lại ho một tiếng sau đó bổ sung: “Ngoan đi, nghe lời chú.”
“Thôi chú qua bên kia bàn công việc trước.” Khóe miệng của Tống Lương Thần lại nặn ra một nụ cười. Nữ sinh mỉm cười hài lòng, quay người bỏ chạy lên lầu.
Kể từ khi cuốn sách tiểu thuyết “nhật ký mang thai bảo bảo” của cô sau hai lần xuất bản, lượng tiêu thụ đột phá đến hơn 10 nghìn, sau khi đã kiếm đủ nước mắt của bạn đọc đại chúng rồi, Hứa Tử Ngư đã nghiêm túc suy nghĩ, định từ chức ở nhà làm một tác giả chuyên chức. Trải qua kinh nghiệm lần trước cô cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra công việc trước đây không phải là sở trường của cô, nay đổi thành ngôn tình hiện đại mới đúng sở trường của cô.
Hiện tại trên web¬site của họ cũng đang lưu hành viết thể loại trùng sinh, quân nhân, thầy trò . . . . Hứa Tử Ngư suy nghĩ dù gì mình cũng vẫn còn đang ở độ tuổi thanh xuân, chi bằng nắm lấy cơ hội và thời gian này ra tay với thể loại truyện tình yêu thầy trò, đợi đến khi lớn tuổi thì chuyển qua trùng sinh. Vì muốn tìm cảm giác học sinh, cho nên hai hôm trước Hứa Tử Ngư đã đặt hai bộ đồng phục học sinh. Hôm nay hàng mới vừa gi¬ao đến, vốn dĩ cô định cho Tống Lương Thần một bất ngờ, ai ngờ đâu lại xuất hiện vị khách không mời, cao hứng biến thành kinh sợ.
Ở lầu dưới, trong phòng làm việc, Steven có chút hăng hái hỏi thăm: “Tống, cháu gái của cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Lương Thần vuốt vuốt cái trán rồi nói: “20.”
“Chả trách.” Steven nói: “Không nghĩ tới con gái Trung Quốc lại xinh đẹp như vậy, xem ra mình phải kiếm một cô g