Old school Swatch Watches
Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325023

Bình chọn: 9.5.00/10/502 lượt.

. Gia Luật Văn Giác gật đầu với nàng: “Đi thôi, mọi người đều đến rồi. Tiểu chủ Thương Nhai thành sẽ ra ngay.”

Tiểu Man “uh” một tiếng: “Từ từ, ta buộc tóc.” Nói xong không đợi hắn trả lời, đóng cửa rầm một cái.

Nàng quáng quàng lấy túi nước, đổ một ấm trà nguội vào, nhét vào ngực, lại lấy một cái khăn nhét vào lưng áo, đội mớ tóc hoa râm lên, chỉnh chỉnh, lại chỉnh bộ râu, xác định tất cả ổn thỏa mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch y đệ tử dẫn bọn họ đi qua đại viện, vào chính sảnh, bên trong có hơn mười cái ghế dựa, đều là dành cho những người đứng đầu các môn phái danh tiếng, còn những người khác, ví như những nhân vật mà bọn Tiểu Man giả mạo hay những hiệp khách tự do thì chỉ có cách đứng.

Trong sảnh có ít nhất là hơn trăm người lại vô cùng an tĩnh, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc.

Liên Y chăm chú đi theo sau Tiểu Man, thấp giọng nói: “Chủ tử. Ở đây có rất nhiều cao thủ. Chúng ta… liệu có thất bại không?”

Tiểu Man nhìn xung quanh, cười nói: “Sợ cái gì, ngươi chỉ cần quan sát là được.”

Bốn góc đại sảnh đều bày một lư hương bằng đồng xanh, bên trong không biết cho hương dược gì, hương vị cực kỳ dễ ngửi. Thanh yên lượn lờ dâng lên, một lát sau, trong đám người phát ra tiếng cảm thán rất nhỏ, Tiểu Man thấp bé không nhìn ra cái gì, Liên Y liền ôm thắt lưng nàng, nâng nàng cao lên, nhìn thấy từ phía trong bước ra bốn vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, cùng với Bắc Đẩu Thất Sử và mấy người lão Sa. Ba người Thiên Quyền, Thiên Ki, Diêu Quang đều đứng trong đó, trên mặt không chút biểu tình.

Bốn vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa ngồi ở ghế thủ tọa, bên cạnh còn một chiếc ghế trống, vốn là của Thổ lão bản. Đáng tiếc nàng đã chết nên trên ghế phủ một miếng vải đen. Tiểu Man thấy bộ dáng bọn họ như có cha mẹ chết, trong lòng không khỏi buồn cười, mấy lão già này bị người đùa giỡn mà không biết.

Một lúc sau, Mộc tiên sinh đứng dậy nói: “Lần này Bất Quy sơn quảng phát anh hùng thiếp là vì một đại sự trong chốn võ lâm…: chư vị đều rõ ràng, ba năm trước đây Thương Nhai thành tự dưng bị diệt tộc, chỉ còn lại tiểu chủ, chúng ta đã điều tra rất lâu, rốt cục cũng tìm được nàng. Từ tiểu chủ, chúng ta biết được chuyện diệt tộc này là do Thiên Sát Thập Phương gây nên…”

Đám người lập tức ồn ào. Mộc tiên sinh tiếp tục nói: “Việc này khiến chúng ta vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ, Thổ lão bản tính tình nóng nảy, lập tức phái người đi truy sát một người trong Thiên Sát Thập Phương, tự mình cũng đuổi tới tận Đức Châu. Nhưng… như chư vị chứng kiến, nàng đã không thể trở về, đã chết thảm dưới nanh vuốt của Thiên Sát Thập Phương.”

Liên Y dán miệng vào tai Tiểu Man, nói nhỏ: “Hắn nói dối.”

Tiểu Man không nói gì, những con cáo già giang hồ này, muốn bọn họ không nói dối còn khó hơn lên trời. Nàng đột nhiên nghĩ đến chính mình, được rồi, nàng cũng nói dối, nàng hiểu nói dối dường như là cách duy nhất duy trì sự sinh tồn của bọn hắn.

Mộc tiên sinh nói xong, đến lượt Thủy tướng quân, sau đó là Hỏa đại phu, tóm lại đều mạnh mẽ lên án Thiên Sát Thập Phương không chuyện ác nào không làm, hành vi phạm tội dã man, phải bị trời tru đất diệt. Cuối cùng, Kim viên ngoại luôn cười ha ha kia đứng dậy, chậm rãi nói; “Lời của Bất Quy sơn hôm nay nếu có nửa điểm giả dối, cứ để chúng ta bị toàn bộ võ lâm phỉ nhổ, chết không chỗ chôn! Tuy nhiên, chúng ta cũng hiểu, đối với các vị mà nói, trăm nghe không bằng một thấy, không bằng để tiểu chủ đi ra, tự mình kể tình cảnh ngày đó cho các vị nghe!”

Tiểu chủ thật sắp đi ra! Tiểu Man thật muốn nhìn nàng xem rốt cục là bộ dáng gì, dù sao nàng cũng đã từng có một thời gian làm “tiểu chủ”. Trong chính sảnh có một dàn tế, nàng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chắc chắn họ lại để tiểu chủ làm hiến tế, tái hiện lại cảnh tượng bị diệt tộc kia.

Chẳng lẽ bọn họ hạ cà độc hết cả trăm người ở đây? Tiểu Man cảm thấy không thể có khả năng này, như vậy bọn họ chỉ còn cách duy nhất là khống chế tiểu chủ. Tiểu Man cúi đầu nói: “Liên Y, ngươi đứng dịch sang bên cạnh một chút, tránh ánh mắt của bọn Hồng Cô Tử.”

Liên Y liền kéo nàng sang hai bước, chung quanh đứng chật ních những người là người, bọn họ vừa động, rất nhiều người liền lên tiếng cằn nhằn, bọn họ đều đang vươn cổ chờ xem tiểu chủ Thương Nhai thành trong truyền thuyết trông như thế nào. Bọn Hồng Cô Tử không thể tiến lại gần đây, chỉ đành đứng xa nháy mắt với nàng.

Tiểu Man bảo Liên Y buông mình ra, ngồi xổm xuống đất, lấy túi nước ra, đổ ướt khăn rồi dùng sức lau mặt, cuối cùng ngẩng đầu: “Liên Y, khôi phục nguyên dạng chưa?”

Liên Y mỉm cười: “Mặt đã khôi phục nhưng trên đầu vẫn là tóc bạc, nhìn rất quái! Chủ tử muốn làm gì?”

Tiểu Man chậm rãi xoa mặt, cười nói: “Uhm, làm chút việc thú vị.”

Nàng nhìn qua khe hở đám đông, thấy sau khi một loạt tiếng châu ngọc va lách cách là một đám nữ đệ tử mặc bạch y đang vây quanh một thiếu nữ mặc hoa phục đi ra. Ngày đó, lúc nàng vừa tới Bất Quy sơn, bọn họ cũng mặc cho nàng như vậy, lần này là tiểu chủ thật sự, tự nhiên càng hoa lệ hơn một chút, trên đầu nàng cắm rất nhiều trâm vàng, Tiểu Man thật sự sợ tóc nàng cũng sẽ bị giật đứt.

Trong đám