Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325053

Bình chọn: 8.00/10/505 lượt.

lui lại mấy bước, run giọng nói: “Ngươi… ngươi định làm gì?”

Gia Luật Đồi Hiển tiến lên: “Giết họa thủy!”

Tầng tầng cung tiễn lập tức giương lên nhắm vào Liên Y, sắc mặt nàng trắng bệch, kinh ngạc đứng đó, không thể động đậy. Gia Luật Cảnh hít một hơi, thấp giọng nói: “Ngươi giết nàng, ta vẫn không muốn làm hoàng đế…”

Gia Luật Đồi Hiển vung tay lên, làm như muốn ra lệnh cho cung thủ bắn tên, Gia Luật Cảnh đột nhiên kêu lên: “Đừng bắn! Được! Ta đồng ý với ngươi!”

Gia Luật Đồi Hiển mừng rỡ, thu kiếm, phủ phục trên mặt đất: “Vạn dân chi hỉ! Bệ hạ anh minh!”

Gia Luật Cảnh sợ run một hồi, nói; “Tuy nhiên phải chờ vài ngày, ta muốn đi Bất Quy sơn làm chút chuyện. Ngươi ở phía sau tiếp ứng, sau khi làm xong việc ta sẽ cùng ngươi về Thượng Kinh.”

Gia Luật Đồi Hiển liên tục đồng ý, lập tức cho người giải tán vòng vây, chờ bọn hắn lên xe ngựa mới lãnh binh chậm rãi theo ở phía sau, không rời một bước.

Gia Luật Cảnh ngồi trên xe ngựa, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, đột nhiên nói: “Chúng ta nhất định phải tìm cơ hội trốn đi, đừng để Đồi Hiển tìm được ta.”

Liên Y cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Chàng… chàng che chở ta, ta rất vui.”

Gia Luật Cảnh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, đột nhiên quay lại ôm cổ Liên Y, điên cuồng hôn lên đó, Tiểu Man ở bên thấy đứng không được, ngồi cũng không xong, chỉ đành xoay người mở cửa xe, làm bộ ngắm phong cảnh.

“Nàng theo ta hồi cung!” Hắn thấp giọng, giọng nói mang theo chút cuồng nhiệt.

Liên Y lắc đầu; “Ta không đi, hơn nữa… bọn họ sẽ lại nói ta là họa thủy, sau đó bắt chàng làm những việc chàng không thích.”

Gia Luật Cảnh bình tĩnh nói: “Ta liền mang theo mấy họa thủy vào theo, mấy người hảo huynh đệ cũng bắt vào nốt, để xem bọn hắn có giết hết được hay không!”

Liên Y ngây người một chút, cúi đầu nhẹ cười: “Chàng… chàng vốn cũng không phải…”

Gia Luật Cảnh cầm tóc nàng, cả giận nói: “Bên ngoài nhiều mỹ nhân như vậy! Ta còn chưa được đụng đến hảo huynh đệ nữa! Vì sao muốn bắt ta làm đồ hoàng đế bỏ đi đó chứ!”

Liên Y không biết nói như thế nào, chỉ phải đờ đẫn im lặng.

“Tiểu Liên Y, đêm nay chúng ta tìm cơ hội đào tẩu đi! Không đợi nữa!” Hắn cực kỳ hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng. Liên Y nói nhỏ: “Không… Ta đi cùng chủ tử tới Bất Quy sơn, nói rõ mọi chuyện, không để cho người khác lại khi dễ nàng nữa.”

Gia Luật Cảnh kêu lên: “Hảo cô nương cũng hồi cung với ta đi! Ta phong ngươi làm công chúa!”

Tiểu Man hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại: “Ngươi điên rồi à? Công chúa nói phong liền phong sao? Lại nói, ta cũng không muốn làm công chúa gì đó, bị nhốt ở trong cung rất nhàm chán.”

Gia Luật Cảnh nói nửa ngày vẫn không có kết quả, rốt cục suy sụp ngã xuống đệm, ngơ ngác nhìn trần xe đến xuất thần, qua thật lâu mới thở dài một tiếng: “Nhiều việc vui như vậy, vì sao ta cứ phải làm hoàng đế chứ?”

Liên Y sờ sờ tóc hắn, thấp giọng nói: “Chàng, nếu chàng thực sự không thích làm hoàng đế, chúng ta tới Bất Quy sơn giúp chủ tử giải quyết chuyện kia xong thì sẽ tìm cơ hội đào tẩu. Ta, ta sẽ cùng chàng… cùng chàng cả đời.”

Gia Luật Cảnh nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Nàng nuôi ta sao? Ta không biết làm gì cả.”

Liên Y vội trả lời: “Được! Ta nuôi chàng! Cái gì ta cũng làm được!”

“Cả mấy hảo huynh đệ cũng ở đó chứ?”

“…” Liên Y lại không biết nên nói gì.

Gia Luật Cảnh đột nhiên cười, cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Liên Y… Ta hay nói đùa. Nàng đối với ta tốt như vậy, ta đều biết, biết hết.”

Rốt cuộc không ai nói chuyện.

Liên Y yên tĩnh dựa vào thành xe, không biết vì sao lại nhớ tới một câu: Dạ như thế nào này? Dạ vị ương.

Đêm, dù có tối đến đâu, cũng sẽ đến lúc chuyển thành ban mai.

Trước kia nàng nghĩ mình sẽ không có ban mai, nhưng hiện tại, nàng đã thấy nơi cuối đường hầm một ánh rạng đông.

Nàng rất muốn rơi lệ.

Q.4 – Chương 10

Nàng nàng nàng (nhất)

Gia Luật Cảnh phải khuyên can mãi mới khiến Gia Luật Đồi Hiển đồng ý đóng quân ở bên ngoài Bất Quy sơn mười dặm, nhưng hắn đã phái năm tên lính đi theo Gia Luật Cảnh lên núi, nói là bảo hộ, thực ra là giám thị, lần này tuyệt đối không thể để hắn lại chạy trốn.

Lúc tới chân núi, mọi người tiến hành hóa trang. Trên đầu Tiểu Man trùm một cái khăn to, dưới cằm gắn một chùm râu dê. Không biết Hồng Cô Tử bôi cái gì lên mặt nàng mà làm mặt nàng vừa đen vừa bẩn, biến nàng thành một lão nhân gầy nhỏ khoảng hơn năm mươi tuổi.

Tiểu Man nhìn vào trong gương, hoảng sợ, nàng thề rằng cho dù nương nàng có đứng trước mặt cũng sẽ không nhận ra nàng.

Liên Y được hóa trang thành một thiếu niên đệ tử, Gia Luật Văn Giác là một hiệp khách giang hồ bình thường, Hồng Cô Tử bỏ nữ trang, rửa sạch mặt, không biết kiếm đâu ra một cái quạt, liền biến thành một công tử thanh tú nhanh nhẹn.

Trang phục như bọn họ trên đường không gặp năm thì cũng đụng ba người mỗi ngày, căn bản không bị ai nghi ngờ.

Chỉ có Gia Luật Cảnh là khôi phục được trang phục đẹp đẽ quý giá, cưỡi một con ngựa cao to, phía sau còn có năm Liêu binh đại đao giắt hông, thần khí mười phần.

Bất Quy sơn sớm đã an bài các đệ tử ở dưới chân núi tiếp đón, người đến chỉ


Polly po-cket