
qua một lần, nghe nói đó là bí mật lớn nhất của bản tộc, đợi sau khi ta trưởng thành sẽ nói cho ta biết. Đáng tiếc… ta còn chưa thành niên, gia tộc đã bị…” Tiểu Man thương tâm lau nước mắt, “Cho nên ta cũng giống như các vị, cũng không rõ ràng lắm.”
Chung quanh vang lên từng đợt tiếng thở dài tiếc nuối. Kim viên ngoại cười nói: “Tiểu chủ đừng khổ sở, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Việc tìm ngũ phương sừng, Bất Quy sơn sẽ khuynh lực tương trợ, nhất định sẽ tìm được trước Thiên Sát Thập Phương.”
Lão bại hoại, chỉ biết nói suông! Tiểu Man ghét nhất hắn, mím miệng không nói lời nào.
Người vẫn luôn mang bộ dạng bí hiểm – Mộc tiên sinh – mở miệng, lão nhân này hoặc là không nói lời nào tựa câm điếc, một khi nói chính là đã có kết luận, mọi người ai cũng nghe hắn, “Thiên Quyền, Thiên Ki, Diêu Quang ba người xuống núi phụ tá tiểu chủ tìm ngũ phương sừng. Tổ của lão Sa sẽ chia làm hai bộ phận, một bộ phận đi trước tìm hiểu tình hình, một bộ phận ở phía sau tiếp ứng. Nhất định phải tìm được ngũ phương sừng trước Thiên Sát Thập Phương.”
Không thể nào! Để khối mặt băng kia theo nàng xuống núi? Tiểu Man nhất thời suy sụp, quay đầu trộm liếc nhìn Thiên Quyền, hắn mặt không chút thay đổi, chỉ nói: “Vãn bối nguyện đi trước dò đường cho tiểu chủ, nếu gặp Thiên Sát Thập Phương, chỉ sợ bọn Sa tiên sinh không ngăn được, sẽ cần ta tiếp ứng.”
Quá tuyệt! Thoạt nhìn, khối mặt băng cũng không muốn làm việc cùng nàng. Hắn bắn nàng một mũi tên, nàng trả hắn một bạt tai, hai người càng oán càng sâu, trên đường lỡ đâu hắn muốn trả thù, không có năm người Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ở bên che chở, Diêu Quang và Thiên Ki lại nghe lời hắn, nàng chẳng phải sẽ gặp đại họa sao?
Mộc tiên sinh gật đầu nói: “Cũng tốt. Để lão Sa vào!”
Dứt lời, quay đầu lại, dùng vẻ mặt ôn hòa nói với Tiểu Man: “Tiểu chủ, chuyến đi này tuy có mọi người tương trợ nhưng nguy hiểm vẫn rất lớn. Theo lý thuyết, năm người chúng ta cũng phải đi theo giúp đỡ…”
Lời còn chưa dứt, Kim viên ngoại đã nói: “Tiểu chủ tuy còn nhỏ tuổi nhưng chí khí không nhỏ. Việc này tất nhiên tự có quyết định, năm lão già chúng ta đi theo phá bĩnh làm gì, loạn đưa ra chủ ý chỉ làm nàng thêm phiền toái.”
Cho nên mới nói, Kim viên ngoại này là đáng ghét nhất!
Tiểu Man giả mù sa mưa mà cười nói: “Đúng vậy, chuyện Thương Nhai thành cũng không dám phiền các vị phải toàn lực tương trợ, các ngươi chịu giúp ta, ta đã vô cùng cảm kích.”
Thổ lão bản ôn nhu nói: “Tiểu chủ chỉ là một thiếu nữ, đi ra giang hồ lại là sớm phúc tối họa, nguy hiểm quá lớn. Không bằng việc tìm ngũ phương sừng hãy giao lại cho bọn Thiên Quyền, còn tiểu chủ ở lại Bất Quy sơn để chúng ta chăm sóc, chẳng phải sẽ rất tốt?”
Không tốt! Tuyệt đối không tốt! Như thế chẳng phải để bảo tàng kia cho Bất Quy sơn lấy đi! Tuy bảo tàng vốn cũng không phải là của nàng, nhưng làm gì có cái lý đồ vật sắp đến tay lại bị người khác cướp đi!
“Lời này của Thổ lão bản tuy rằng là quan ái tiểu chủ, nhưng cũng khó tránh khỏi khinh thường nàng. Huống chi, chuyến đi này, dù tìm ngũ phương sừng là quan trọng, nhưng việc tìm kiếm đồng minh để khôi phục Thương Nhai thành cũng không thể chậm trễ. Chúng ta ra mặt là danh bất chính, ngôn bất thuận, khó tránh bị người mượn cớ, tốt nhất là để tiểu chủ tự mình ra mặt.”
Kim viên ngoại lại bắt đầu phát biểu ý kiến khiến người ghét bỏ của hắn, tuy nhiên lần này Tiểu Man liên tục gật đầu, sợ đối phương nghĩ lại, để mình ở lại Bất Quy sơn thì nàng với bảo tàng kia liền biến thành hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
Mộc tiên sinh trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói: “Người đâu, mau mang hai cái hộp mang thứ tự Ất và Mão ra đây.”
Lập tức có người đáp ứng, chỉ một lát sau đã có hai người cầm hai cái hộp gỗ dâng lên. Mộc tiên sinh lấy chiếc hộp nhỏ mở ra, bên trong là một khối bạch ngọc cỡ khoảng nửa bàn tay, tạo hình như con diều hâu, lại tương tự quỷ dạ xoa, thực không biết mô tả là hình dạng gì.
Hắn nâng khối ngọc kia lên, hóa ra đó là một cái mặt dây chuyền, phía dưới có đuôi chỉ vàng thật dài. Bên dưới miếng ngọc là một miếng vải rách nát, mở ra thì thấy đủ hình vẽ hồng hồng lam lam, giống như là một tấm bản đồ.
“Tiểu chủ, khối ngọc này là bảo vật năm đó bà ngoại tiểu chủ đưa cho Bất Quy sơn, diều hâu này chính là vị thần đông phương mà Thương Nhai thành cung phụng, có công hiệu xu cát tị hung, hiện giờ vật quy nguyên chủ, tiểu chủ hãy mang theo nó đi. Còn tấm bản đồ này là vật tiểu chủ để lại ở bổn phái, lúc trước sửa sang lại kho mới phát hiện ra, đáng tiếc Thương Nhai thành cảnh còn người mất, hôm nay cũng trả lại cho tiểu chủ, có thể có tác dụng gì đó.”
Tiểu Man tiếp nhận miếng ngọc, cảm thấy xúc tua ôn nhuận, nàng không biết giá trị của ngọc như thế nào nhưng trực giác mách bảo đó là một báu vật vô giá, nhất thời không khỏi ứa nước miếng, trong lòng nở hoa.
Đại phát đại phát! May mắn là nàng chạy trốn bất thành, gặp Trạch Tú, nếu không có chuyến trở về này, há có thể biết tin về bảo tàng, lại làm sao mà có được miếng ngọc tuyệt thế này? Có thể nói trong họa có phúc!
Mộc tiên sinh đưa