
ưa?.”
Chờ cánh cửa đóng lại, Mộc Mộc tựa như người bị rút hết gân cốt, ngã gục xuống đất. Nằm hơn nửa ngày mới giãy dụa bò dậy, ở trong diễn đàn kêu gọi hai vị tư vấn tình cảm lâu nay.
“Mộc Mộc, mày đi theo chú ấy đi.” Bạn học Lưu Vi Vi hô to.
“Lần trước bị lộ tao còn chưa tính sổ với mày đâu.” Mộc Mộc giận dữ gõ ra câu này.
“Nếu không phải tao vô tình giúp đỡ, làm sao mày có thể đưa ra quyết định sáng suốt là ở cạnh chú Trầm chứ?” Bạn học Lưu Vi Vi cảm thấy oan ức.
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng đúng, đang định xin lỗi Vi Vi thì thấy con quỷ này nói: “Cho nên để đền ơn, mày phải quay lần đầu tiền của bọn mày lại thành AV để bọn tao tham khảo.”
Mộc Mộc lập tức có xúc động muốn vặn cổ đứa bạn này.
“Bọn mày bây giờ là người yêu, tuy rằng mới hợp lại nhưng là trường hợp đặc biệt, hơn nữa nếu tính thời gian thì cũng đến lúc làm chuyện đó rồi.” An Lương luôn có khả năng ở thời khắc mấu chốt kéo con đường chệch xa ngàn dặm đi đúng hướng.
“Tao sợ.” Mộc Mộc thú nhận.
“Nếu không làm, Trầm Ngang có thể sẽ nhịn không được. Hơn nữa một người đàn ông độc thân đi công tác ngủ ở khách sạn, sẽ rất dễ đưa tới nhiều nhân viên phục vụ đặc thù.” An Lương nói ra sự thật.
“Anh ấy nhẫn nại chịu đựng khó khăn lắm sao?” Mộc Mộc hỏi.
“Kết cấu cơ thể của đàn ông không giống phụ nữ, đàn ông không thể nhẫn.” An Lương đáp.
“Đúng vậy, An Lương từng trải nên rõ nhất.” Bạn học Lưu Vi Vi gần đây cũng biết một ít tin đồn của An Lương, nóng lòng muốn được chia sẻ với người khác.
Sau đó, Lưu Vi Vi bị đá ra khỏi nhóm.
Mộc Mộc nhìn trưởng nhóm có quyền sinh sát An Lương, không khỏi cảm khái — không hổ là nữ bò cạp có thù tất báo.
Nhưng mà giờ này cô không rảnh để thương cảm cho Lưu Vi Vi bị đá ra, cô đang chuyên tâm suy nghĩ câu nói của An Lương.
Đàn ông độc thân ở một mình tại khách sạn vô cùng nguy hiểm, huống chi còn là một người đàn ông độc thân dục hỏa đốt người vì đã nhẫn nại trong thời gian dài chứ, e chừng sự trong sạch của chú Trầm sau chuyến đi công tác này sẽ không được đảm bảo.
Mộc Mộc đương nhiên biết chú Trầm có chỗ khó, nhưng cô tuyệt không cho phép trong lúc anh qua lại với mình lại cùng người phụ nữ khác lăn giường.
Đây chính là đạo đức giang hồ, nhất định phải tuân thủ.
Mộc Mộc trằn trọc hai ngày, rốt cuộc vào ngày thứ ba nhịn không được, trực tiếp bay sang khách sạn Trầm Ngang đang ở để tập kích bất ngờ.
Nguyên nhân là tối qua cô gọi điện thoại cho anh, mơ hồ nghe thấy có tiếng của phụ nữ, hơn nữa còn là chất giọng mềm mại nũng nịu đến chết người.
“Trầm tiên sinh, anh thật là xấu nhoa…”
Cái từ “nhoa” kéo dài kia khiến do dự của cô trực tiếp treo cổ tự sát.
Mộc Mộc đi thẳng đến sân bay, đến nơi Trầm Ngang công tác. Ở trong đại sảnh khách sạn cô gặp cấp dưới của Trầm Ngang, người đó nói với cô rằng Trầm Ngang đang bơi trên tầng thượng.
Mộc Mộc lập tức lên thẳng tầng cao nhất.
Lúc này đã vào ban đêm, bên trong bể bơi chỉ có một người đàn ông.
Anh bơi tự do, hai chân chuyển động trong nước, cơ thể rắn chắc gầy gò. Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phản ra vô số ánh sáng lung linh.
Trầm Ngang tựa như là một vị thần trong thần thoại Hy Lạp.
Mộc Mộc đứng cạnh bể bơi, nhìn đến ngây người.
Trầm Ngang cũng phát hiện ra cô, thoáng sững sờ, sau đó rất nhanh bơi đến bên người cô. Anh tháo kính, dòng nước tựa như lớp áo trong suốt chảy dọc theo cơ thể anh.
“Ào ào”, tất cả đều âm thanh cảm xúc.
Mộc Mộc xem đến xuất thần, không đề phòng bị Trầm Ngang ác ý rẩy tóc làm nước bắn hết lên người cô.
Đây là lần đầu tiên anh lộ ra bộ dáng nghịch ngợm như vậy, trông vô cùng giống trẻ con.
“Cuối cùng em cũng đến đây.” Trầm Ngang vòng hai tay tựa vào thành bể bơi, ý bảo cô ngồi xuống.
Mộc Mộc cởi giày, vén váy lên đầu gối, ngồi xuống cạnh bể bơi, hai chân khua trong nước, hỏi: “Sao anh biết em sẽ đến?”
“Anh đoán sau khi em nghe thấy giọng nữ nũng nịu kia, chắc chắn em sẽ đến.”
Trong đầu Mộc Mộc chợt động, tức giận nói: “Trầm Ngang, anh lại gài bẫy em!”
Lại mắc bẫy! Mộc Mộc tức đến lộn ruột, lập tức muốn đứng dậy nhưng bị Trầm Ngang giữ chặt hai chân.
Đôi mắt anh có ánh trăng, màu trắng dịu dàng nhẹ nhàng bao lấy trái tim cô: “Mộc Mộc, đừng giận, anh chỉ rất nhớ em thôi.”
Những lời yêu thương của anh luôn khiến cô thoải mái ngay lập tức.
Nhưng vẫn giả bộ xị mặt: “Anh rõ ràng đã hứa với em, sẽ không gài bẫy tính kế em rồi mà.”
Dưới nước, hai tay Trầm Ngang xoa bóp hai chân cho cô, giúp cô xoa tan mệt mỏi đau nhức vì đã cấp tốc chạy đến đây: “Nhưng đây không phải là tính kế, mà là vì quá nhớ.”
Không đợi Mộc Mộc cảm động, Trầm Ngang đã kéo cô xuống nước.
Hồ bơi rất sâu, Mộc Mộc cơ bản không thể đứng được, giãy dụa nổi lên, sau đó vội vàng ôm chặt cổ Trầm Ngang.
Giờ phút này anh là cái phao duy nhất cứu cô.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên người hai người. Váy áo Mộc Mộc ướt đẫm, nội y màu trắng bên trong như ẩn như hiện, thuần khiết khiêu khích lòng người.
Phụ nữ luôn có dự cảm, mà dự cảm lúc này của Mộc Mộc là — đêm nay, cô sẽ trở thành người phụ nữ của Trầm Ngang.
Cô tưởng