Old school Swatch Watches
Nghiêm bên trái quay

Nghiêm bên trái quay

Tác giả: Nhất Ngột

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326651

Bình chọn: 8.00/10/665 lượt.



Lận Khiêm ở trong bệnh viện, ngay cả người nhà của anh cũng chưa nhận được tin tức. Vừa mới bắt đầu Lận Khiêm và Tống Mộ Thanh đều cảm thấy kỳ quái, Triệu Nghị nghe tin này từ đâu, hóa ra là từ nơi này. Nhưng tốc độ này cũng mau thật, chân trước đám lãnh đạo kia vừa đi chưa được hai giờ, chân sau hắn liền bước tới.

“Mũi chó của cậu thật là linh, một ít dấu vét cũng ngửi được.” Lận Khiêm lạnh lùng nói.

Mấy lão đại quân khu tự mình đến bệnh viện, không phải thị sát cũng là khám bệnh, đối với giới ngoại nhất định sử dụng biện pháp giữ bí mật, như vậy mà Triệu Nghị vẫn nhận được tin tức.Mặc dù biết hắn không có ý xấu, nhưng chuyện như vậy nói nhẹ liền nhỏ như hạt cát, nói nặng thì không chỉ một đôi lời, kéo hai ba người là có thể giải quyết.

“Mình không có hứng thú thăm dò cơ mật quân sự của các cậu, cũng không có ý tưởng mờ ám nào. Cũng chỉ là một người bạn của mình làm ở bệnh viện này, vừa lúc hắn nhìn thấy. Bằng hữu của mình chắc bạn cũng biết, chính là nhị công tử mới về nước của nhà họ Khương.”

Lận Khiêm nhíu mày lại. Nhị công tử của nhà họ Khương, anh biết người này, gọi là Khương Diễm hay là gì đó. Cuộc sống này đều không có chuyện gì đặc biệt yêu thích, trong lúc rảnh rỗi liền mời năm ba người bạn tốt trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng có một người, ai cũng không để vào mắt, ai cũng dám trêu, chiêu gì đê tiện nhất cũng dám làm. Nhưng hắn không có mánh khóe, thủ đoạn cũng rõ rệt, thậm chí còn lên giọng tuyên cáo, là Khương Diễm hắn làm. Thiếu gia công tử chơi bời lêu lổng cũng có thể làm bác sĩ?

“Cậu giao hữu rộng thật đó.” Lận Khiêm liếc nhìn hắn một cái.

“Quả nhiên gần mực thì đen. Khiêm tử, cậu ở cùng Tống Mộ Thanh lâu rồi, lời nói cũng khó nghe như cô ấy vậy.” Triệu Nghị lắc đầu một cái, dáng vẻ rất đáng tiếc.

“Điều này ở mỗi người mỗi khác.” Tống Mộ Thanh ở bên cạnh Lận Khiêm nhíu mày: “Trần Mặc Mặc biết anh bao lâu, tại sao không thấy cô ấy thông minh linh hoạt lên một chút?”

Lời này của cô rõ ràng nói Trần Mặc Mặc đần bất trị, nhưng trên thực tế ý tứ cũng là nói Triệu Nghị không được. Trần Mặc Mặc ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn cũng không bắt cô ấy lại được, còn để cho cô ấy càng ngày càng sợ hắn.

“Nhưng cô ấy không chỉ bết một mình anh.” Triệu Nghị nhìn Tam Tử chột dạ ở bên cạnh một cái, hừ lạnh một tiếng.

Tam Tử mặc dù như vậy nhưng người cũng không đần, huống chi cậu ta là người thấy nhiều nhất tình cảnh anh trai cậu chung đụng với Trần Mặc Mặc. Đối với tâm tư của anh trai cậu, mặc dù đoán không ra nhưng cũng rõ bảy tám phần. Nhớ tới Trần Mặc Mặc khi còn bé nói, sau khi lớn lên muốn gả cho cậu, lời kia còn ở ngay trước mặt anh trai, trên trán cậu ta liền đổ mồ hôi lạnh.

Bảy tám phần tâm trí của cậu đều đặt ở trên người Lận Khiêm và Tống Mộ Thanh, chỉ hận không thể xông tới khiến bọn họ ngồi xa một chút, dựa vào gần như vậy làm gì chứ.Không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ đột nhiên thấy tầm mắt của anh trai phóng đến trên người cậu, khiến cho cậu ta cảm nhận sâu sắc tư vị nằm cũng trúng đạn.

“Ngược lại hai người các ngươi không một tiếng động ở chung một chỗ.” Triệu Nghị nói xong nhìn Tống Mộ Thanh một cái: “Động tác thật mau.”

“Cô ấy còn không nói gì sao? Chỉ kém không going trống khua chiêng nói cho mọi người biết rồi.” Tam Tử nhếch miệng, bị Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn, rên lên một tiếng, buồng bực nghiêng đầu qua một bên.

“Xem ra tin tức của cậu cũng không phải là linh thông như vậy.” Lận Khiêm ngồi lâu đau thắt lừng, muốn tựa vào phía sau. Tống Mộ Thanh liền lấy cái gối đặt vào sau lưng anh.

Anh cười cười với cô. Tống Mộ Thanh nhỏ giọng ở bên tai anh hỏi: “Chịu được hay sao? Có muốn lên giường nằm không?” Lận Khiêm lắc đầu, chỉ có chút xíu ấy, anh còn nhịn được.

Phòng không lớn, Triệu Nghị và Tam Tử cũng cách không xa, không nghe rõ ràng nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Triệu Nghị cười trừ, Tam Tử tối mặt, cậu có cảm giác mình đang ngồi chịu tội.

“Trước kia cũng không thấy Mộ Thanh hiền tuệ như vậy.” Triệu Nghị nói.

Tống Mộ Thanh rất muốn nói, trước kia cũng không thấy anh nói nhảm nhiều như hôm nay mà. Triệu Nghị khi đối mặt với người bình thường đều là tiếc chữ như vàng, nhưng hôm nay lại nói chuyện như moi ruột moi gan như vậy. Cô cảm thấy hắn đang cố ý.

“Hừ! Sao có thể đối với người nào cũng hiền tuệ được? THật vất vả mới bắt được, vậy còn không phải biểu hiện kính nhi chi viễn hay sao?” Tam Tử chua chát nói, nói xong còn cố ý nhìn Lận Khiêm một cái.

Nhưng Lận Khiêm như không nghe thấy lời này. Tống Mộ Thanh theo đuổi anh như thế nào, anh rõ ràng hơn hết. Anh không thể không có mắt, cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu. Anh nhìn ra được hiện tại Tống Mộ Thanh chăm sóc anh như vậy là xuất phát từ chân tâm. Về phần lời của Tam Tử, đơn thuần chỉ là khích bác quan hệ quân dân!

“Hôm nay cậu đặc biệt tới đây để phá hay sao?” Tống Mộ Thanh thu lại tầm mắt, bỗng chốc bắn xuyên qua Tam Tử.

Tam Tử lầm bầm câu gì, muốn há môm nhưng không nói ra. Liếc mắt nhìn bộ dáng tự đắc của anh trai, còn có Lận Khiêm kia, mặt cậu không thay đối, nhưng tr