Insane
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323195

Bình chọn: 7.5.00/10/319 lượt.

hông minh là phớt lờ Mạnh Huân đứng đằng sau mà đi lướt qua. Mạnh Huân như chết đứng, không hề nhúc nhích. Tôi đoán tôi cự tuyệt anh ta rất nhiều lần nhưng lần này là hiệu quả nhất.Tôi ngồi lên xe, không nói lời nào.“Em không nên trở về.” Hắn cúi đầu, giọng chùng xuống. “Muốn ly hôn với anh thì chỉ cần ủy quyền cho luật sư nói chuyện.”“Đúng là em không nên trở về.”Nếu không trở về, tôi còn có thể tự dối lòng rằng hắn vẫn còn yêu tôi.Hắn không nói gì nữa, đút tay vào túi áo, lấy ra một hộp nhựa khá trong vẫn còn lớp bụi, không hề có ký hiệu gì, tôi thoáng thấy thứ gì đó như thạch cao màu đỏ nhạt. Tôi đang hiếu kỳ nhìn thì hắn ngồi nhích xa ra một chút, cúi người nhấc chân tôi đặt lên ghế ngồi, cẩn thận cởi tất cho tôi, xắn quần bò lên.Tôi cắn chặt môi, mắt ươn ướt.“Sao thế?” Hắn hỏi. “Đau lắm ư?”Tôi quay mặt đi không dám nhìn hắn nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay hắn, mắt cá chân vốn rất đau đã được cái vuốt ve của hắn làm ấm lên, nóng lên rồi tê dại…Cuối cùng nước mắt tôi cũng trào ra.Hắn lấy tay áo giúp tôi lau nước mắt. “Lát nữa làm xong thủ tục ly hôn, anh sẽ đưa em đến chỗ thầy thuốc đông y gia truyền khám, ông ấy rất giỏi điều trị những vết thương như thế này.”“Tại sao vẫn đối tốt với em như vậy?” Có đôi điều tôi vẫn muốn hỏi cho dù hỏi xong sẽ càng thất vọng. “Tại sao lại sắp đặt Lucia ở bên cạnh em? Tại sao chúng ta đã đến nước này mà anh vẫn…”Hắn không hề ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đừng có biết rồi mà vẫn hỏi.”Tôi vẫn còn kinh ngạc, bỗng nghĩ tới cuộc gọi lúc sáng sớm. Tối qua hắn đứng đợi ở ngoài khách sạn, cài nhầm cúc áo… lại còn cả cầu thang máy tuyệt đẹp lộ phía mặt ngoài khách sạn Triển Hạo.Đó chính là cách hắn muốn nói với tôi: Dù chúng ta đã có một hồi ức bi thương nhưng vẫn còn sự nhớ nhung. Hắn vẫn nghĩ tới tôi, đợi tôi, đợi tôi bước chân vào chiếc thang máy hắn dành riêng cho tôi, đợi tôi về bên hắn…Hắn không phải là người thích luôn miệng nói: “Anh yêu em, anh không thể thiếu em” để níu kéo người hắn yêu, hắn thể hiện bằng hành động.Tôi đã quay trở lại, không chỉ dừng bước tại cầu thang mà còn quấn quýt với hắn hồi lâu rồi đề nghị ly hôn, càng tàn nhẫn hơn, tôi đã để hắn nhìn thấy tôi công khai hôn người đàn ông khác trong thang máy. Ngoài thang máy, hắn nắm tay tôi lúc chặt lúc lỏng như muốn nói với tôi rằng hắn yêu tôi nên hắn tôn trọng quyền quyết định của tôi. Suýt chút nữa thì tôi ôm lấy hắn, nói với hắn: Chỉ cần anh còn yêu em thì chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.Có lẽ lần này sẽ có một kết cục tốt đẹp, ít nhất không khó sống như hai lần trước. Nhưng chúng tôi để tuột mất tình yêu hai lần, kể cả bây giờ tôi có vì quên thù hận mà trở về với hắn, tôi cũng không dám chắc rằng sau mười năm, hai mươi năm tôi có vì một kích động đặc biệt nào đó mà chĩa súng vào ngực hắn hay không. Tôi càng không thể tin chắc rằng vì một hiểu nhầm nào đó mà hắn nghi ngờ mục đích tôi ở bên hắn. Mối thù của tôi và tính đa nghi của hắn đã khiến cho tình yêu của chúng tôi đầy rẫy những mâu thuẫn và nghi ngờ, có thử bao nhiêu lần cũng đều là một kết cục bi thảm. Trong lúc bầu không khí trong xe im lặng, dường như lái xe cố ý mở nhạc, giúp chúng tôi lấy lại tinh thần.Vì CD đã mở nhiều nên âm thanh không còn rõ nữa, chốc chốc lại phát ra tiếng kẹt đĩa chói tai. Những tiếng kẹt đĩa ấy cứ như cứa vào trái tim tôi, cứa vào những vết thương đã lành. Tôi len lén xoa vùng ngực, ngó nhìn khuôn mặt hắn, lông mày hắn hơi chau lại. Nghe được một lúc thì tôi không chịu nổi nữa, không biết hắn đã nghe bao nhiêu lần đĩa CD này.Nếu tôi biết rằng việc tôi để lại đĩa CD như một con dao sắc nhọn, mỗi ngày đều cứa vào vết thương sắp lành của hắn thì chắc chắn tôi đã không làm như vậy.Tôi nhìn hắn, một lần nữa bị hắn mê hoặc. Nếu vết thương có thể chữa trị thì tình yêu liệu có thể để chúng tôi chạm tới nhau lần nữa? Nếu tôi có thể vứt bỏ sự thù hận, liệu hắn có thể vứt bỏ sự đa nghi, để chúng tôi bắt đầu lại từ đầu?“Chúng ta…” Tôi định nói chuyện tử tế với hắn thì trong nháy mắt chúng tôi đã tới nơi làm thủ tục.Xe dừng ngay trước cửa lớn mà trước đây chúng tôi đã bước vào làm thủ tục kết hôn. Hắn không hề do dự mở cửa, bước xuống xe, tôi đành nhắm mắt đi theo. “Chân em đau, em…”Hắn không hiểu ý tôi, dang cánh tay bế tôi ra khỏi xe.Ngả vào lòng hắn, tôi ôm chặt lấy cánh tay hắn, rất muốn nói: Em không muốn ly hôn nữa.Nhưng tối qua người đưa ra quyết định ly hôn là tôi, bây giờ tôi còn mặt mũi nào để nói không muốn ly hôn. Thật là… Nếu tối qua hắn mềm mỏng với tôi thì tôi đâu có giận dỗi đến mức nói ly hôn.Người làm thủ tục ly hôn là một phụ nữ trạc bốn mươi. Cô ta nhìn thấy Hàn Trạc Thần ôm tôi bước vào thì hơi bất ngờ, nghiêm giọng nói: “Đây là nơi làm thủ tục ly hôn.”“Tôi biết”, hắn nói rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc ghế trước mặt, vuốt những nếp nhăn trên áo choàng, ngồi xuống.“Tình cảm rạn nứt sao?” Người làm thủ tục hỏi một cách hình thức, có vẻ như đối với những đôi khác, cô ta cũng hỏi như vậy.Chúng tôi nhìn nhau, im lặng. Tình cảnh này có được coi là tình cảm rạn nứt không?“Không hợp nhau