
ngạo mạn, điên cuồng) giáo huấn nhi thần.”
Một chút, cậu tiếp tục nói: “Nếu phụ hoàng cho rằng nhi thần đánh nô tài kia nhầm rồi, nhi thần tự nhiên sẽ hướng nô tài kia thỉnh tội, chẳng qua…Nô tài trong cung đều có thể đi đến trên đầu hoàng tử, nhi thần thật sự bất mãn. Đối với việc Thái Hậu vừa mới chỉ trích mẫu hậu bất kính với nàng, nhi thần nên vì mẫu hậu biện giải. Mẫu hậu từ lúc hồi cung, vẫn tuân quy củ, thấy Thái Hậu cũng là vẻ mặt cung kính, nhưng thật ra Thái Hậu đối mẫu hậu sớm có thành kiến, chẳng những cố ý làm khó dễ, còn buộc mẫu hậu hướng phụ hoàng góp lời, muốn phụ hoàng nạp thêm quý phi, nếu không chính là mẫu hậu không phải, nói mẫu hậu làm mất phong phạm quốc mẫu, một bộ muốn đánh muốn giết, Huyền Li gặp Thái Hậu gây khó dễ với mẫu hậu, cho nên mới chống đối, nói vài câu không nên nói.”
“Nhưng phụ hoàng, Huyền Li cho dù có sai, đệ ấy cũng bất quá chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi, hơn nữa còn là nóng lòng bảo vệ nương, nếu phụ hoàng bởi vậy mà muốn trị tội đệ đệ, nhi thần cùng Huyền Li tình nguyện về Dương Châu, bởi vì trong hoàng cung này, chúng ta thân là hoàng tử cư nhiên còn bị nô tài khi dễ.”
Nói một phen leng keng có lực, mọi người có lỗ tai đều nghe được là Thái Hậu đuối lý.
Ngu thái hậu tức giận đến hai mắt bốc hỏa, toàn thân run run, cơ hồ ngồi không vững.
Mà Dạ Sở Tụ cùng Hoàng Phủ Cận liếc nhau, đáy mắt hai người mỉm cười.
“Nguyên lai sự tình dĩ nhiên là như vậy, Lai Phúc kia xác thực lớn mật, trước mặt mọi người trách cứ hoàng tử, nếu đã phạt hai mươi đại bản, vậy liền coi như hết.” Hoàng Phủ Cận làm bộ trầm tư. “Nhưng mẫu hậu chớ bởi vì vài nô tài mà mất thân phận của mình, về sau còn phải giáo huấn hạ nhân nhiều hơn mới đúng.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm hôm nay có chút mệt mỏi, mẫu hậu cũng sớm về nghỉ một chút.”
Nói xong, hắn còn cố ý lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, thật muốn đuổi người.
Ngu thái hậu tức chết đi được, cáo trạng không thành, còn biến thành chính mình một thân tinh, cuối cùng, nàng chỉ có thể trừng Dạ Sở Tụ một cái, liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Hoàng Phủ Cận thấy hai con vẫn quỳ như cũ, đáy mắt mỉm cười, đi đến trước mặt bọn họ. “Hoàng nhi, tiếng phụ hoàng vừa rồi của con, kêu thật đúng như một người con có hiếu?”
Hoàng Phủ Huyền Duật nhíu mặt lại, đột nhiên ý thức được cái gì, thấy mẫu thân cũng là vẻ mặt tươi cười thực hiện được quỷ kế: Trong lòng nhất thời hiểu rõ.
“Nguyên lai con lại trúng kế của người.” Cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vừa rồi quỳ cũng quỳ, phụ hoàng cũng kêu ra miệng, làm sao không thừa nhận mình là con người ta, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là ảo não sau khi bị tính kế, tức giận đến giậm chân.
“Nương, người sao lại cùng người ấy tính kế với chúng con?”
Dạ Sở Tụ cười nhìn con đang kinh ngạc. “Hoàng thượng chính là phụ hoàng các con, các con ngay cả dòng họ cũng đều sửa lại, chẳng lẽ các con còn muốn tiếp tục kiên trì?” Huyền Duật thấy thế, biết rõ chính mình không phải đối thủ của phụ thân, lại thấy vừa rồi hắn tuy rằng làm bộ nghiêm khắc, nhưng cũng có những câu giúp đỡ mình, cũng không làm cho nương bị nửa điểm ủy khuất
Cậu đột nhiên triển khai hai tay, cười nói: “Người con đều đã thừa nhận người là phụ hoàng con, người không phải cũng nên đến ôm con một cái?”
Hắn hướng đến tiêu sái, thua thì thua, về sau thắng trở về mới phải. Dù sao phụ tử thiên tính, có phụ thân quyền cao chức trọng lại yêu thương mình, ngẫm lại cũng không sai.
Hoàng Phủ Cận thấy thế, trong lòng vui vẻ, cúi người một tay ôm hết hai con nhỏ vào lòng, trái hôn một cái, phải hôn một cái, Huyền Duật vẫn cười hì hì, ở trong lòng hắn làm nũng, Huyền Li lại cương thân thể nhỏ, một bộ không biết làm sao.
“Như thế nào? Ca ca con đã kêu trẫm một tiếng phụ hoàng, hay là con còn muốn tiếp tục khảo nghiệm trẫm?”
Hoàng Phủ Huyền Li nguyên bản đã ngưỡng mộ phụ thân này, nay bị đối phương nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngay cả bên tai cũng đều đỏ lên, rốt cuộc thấp giọng gọi một tiếng phụ hoàng.
Hoàng Phủ Cận vạn vạn không nghĩ tới, Tiểu Cát công tử từng ở Dương Châu dám can đảm cùng hắn tranh Tụ nhi, cư nhiên là Cửu Vương gia Âu Dương Đình của Viêm quốc.
Lần này hắn vì chúc mừng hai con rốt cuộc nguyện ý kêu hắn phụ hoàng, bốn phía tổ chức yến tiệc hoàng gia, triệu tập văn võ quần thần tiến đến chung vui.
Âu Dương Đình bởi vì là đệ đệ kết bái của Tư Đồ Thanh, cũng đáp ứng lời mời tham gia, hơn nữa còn mang đến lễ vật.
Dạ Sở Tụ không thể tin được, Tiểu Cát ham chơi năm đó, thế nhưng có thân phận hiển hách như vậy.
Nguyên lai, năm đó Âu Dương Đình mười lăm tuổi đến Doanh quốc du ngoạn, lại bị người xấu ở Viêm quốc phái sát thủ tới ám sát, may mắn được nàng cứu.
Chương 09 phần 2
Lúc ấy bởi vì thân ở nước lạ, cho nên không thể không mai danh ẩn tích, sau lại bị Viêm quốc hoàng đế phái người tìm trở về, lúc trước đi quá nhanh, không có nói với Dạ Sở Tụ liền rời đi.
Đợi sau khi hắn trở lại hoàng cung, Hoàng đế Viêm quốc bốn phía tra rõ việc này, hắn liền bị hoàng huynh nhốt vào hoàng cung, không cho phép hắn lại một mình đi ra ngoài.
Cứ như vậy qua suốt ba năm,