Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327094

Bình chọn: 9.00/10/709 lượt.

đây đâu phải là Wine để nũng nịu, thời gian qua, vô hình chung em đã để Ken là một phần quan trọng. Vậy nên những lời mong muốn của bản thân dù nhỏ bé cũng đều nói ra.

Ken không thấy em trả lời, hắn đứng dậy và mở tủ lạnh.

– Sếp để em tự làm! – Moon chạy tới.

– Đói thì cứ ngồi yên đi! – không ngoái lại, người hắn cao to mà phải khom người để vừa tầm với cái tủ lạnh vì em chỉ hay để thức ăn ở những ngăn dưới.

– Không! Em làm được! Sếp ăn cùng nhá! – Tay em năn nỉ.

– Ờ! – Ken rất muốn ăn cùng đấy chứ, nếu em không đề nghị thì hắn cũng ép rồi.

– Hì hì! – Em cười rõ tươi, rồi chen ngang chỗ Sếp.

Ken không tránh người ra, hắn thích giúp đỡ. Nếu muốn gọi một bàn tiệc thì không mấ quá mất nhiều thời gian, tuy nhiên hắn muốn một lần chuẩn bị bữa cơm cùng em.

– Cho cái này vào chảo à? – Hắn lấy đĩa cá rán em vừa mới bóc lớp vỏ bạc, cầm lên rồi giơ trước mặt.

– Để em làm mà! – Em cười thích thú – Sếp không hợp với nghề đầu bếp đâu!

– Ta không hợp thì ai hợp! – Hắn tự cao – Chẳng lẽ lại là… em?

– … – Moon dừng mọi hoạt động. Sếp vừa gọi mình đấy ư?

– Không phải! – Hắn tự trả lời – May mà đun lại thức ăn chứ… mà nấu thì ai ăn được – Dấu ba chấm dành cho từ “em” nhưng gọi chưa quen nên hắn chỉ có thể nói như vậy.

– Vẫn có người ăn được mà! – em nói nhỏ.

– AI??? – Hắn nghiến răng, giờ mà nghe thấy cái từ Sếp nhỏ, hay thằng nhóc gì gì đó thì chắc chắn chỗ thức ăn này sẽ nát thành cám.

– Là em! – Moon co rúm người. Chẳng phải chính bản thân mình là vị khách dễ tính đối với mọi món ăn do tự mình tạo nên, vì thế mỗi khi nấu hỏng, em toàn ăn hết.

– Có gì mà phải sợ! – Hắn thở phào cốc nhẹ vào đầu thợ bếp nghiệp dư – Ta đùa chứ có ác ý gì đâu! – Hắn không muốn em phải nép vế, riêng em được quyền bình đẳng trước mình.

– Tay Sếp bẩn lắm! – Em cắn môi.

– Bẩn gì? – Hắn mắng yêu, lần này đã có thể nhẹ nhàng trong lời nói.

– Tay Sếp mùi cá, còn mái tóc em thì…

– Mùi cá còn thơm hơn! – Hắn không để nói hết câu, nhìn em ngốc nghếch khiến hắn khoái chí.

Sao em dễ giận thế chứ, khuôn mặt cứ lầm lì nhìn xuống. Em lẳng lặng xào nấu.

– Giận rồi à? – Hắn nhăn nhó mặt, thấy tội em quá.

– Đâu có ạ!

– Thế sao buồn thiu? – Ken lại gần chỗ em thêm một bước.

– Xong rồi đây ạ! Ăn thôi! – Ánh mắt em nhìn những món ăn mà khóe môi vẽ lên nét vui sướng, em sẽ để cho cái dạ dày của mình hoạt động trở lại.

Ken đứng ngẩn người ra, cho tới khi thức ăn đã bày sẵn trên bàn và em lên tiếng gọi mới tỉnh.

– À ừ! – đi tới bàn và ngồi xuống ghế, hắn ngồi cách em một khoảng. Điều đó làm em thấy hơi lạ, những lần gần đây hắn đều để em ngồi kề – Nhìn gì? – Hắn gắp một miếng thức ăn thật to vào bát mình, cắn một miếng cũng thật to. Thực lòng, hắn sợ ngồi gần quá sẽ khiến con tim nổ tung, em rất hay cười, mà điều đó làm hắn không chống đỡ nổi.

Em không nhìn nữa, cúi gằm mặt xuống.

– Đừng cười nữa! – Hắn lại thấy tim mình đập loạn nhịp, khó thở.

– Nhưng mà trông Sếp… – Em không nhịn được cười, thực chất em cúi mặt xuống là để cười, mọi lần Sếp da trắng ăn uống thanh lịch, tao nhã không như lúc này.

– Làm sao? – Hắn gắp một miếng thức ăn, cố tình ăn trước để có cơ hội gắp cái đùi gà bự nhất cho em, chứ nếu vừa bắt đầu bữa ăn mà đã làm thế thì hắn không quen.

– Không dám nói đâu! Sợ lắm! – Nếu đã nói như vậy thì hẳn em rất muốn nói ra suy nghĩ của mình.

– Nói đi! Ta không làm gì đâu! – Ken lấy làm tò mò.

-Em nói Sếp không được mắng em đâu đấy! – Moon vẫn cười cười. Em là người vui vẻ.

-Ừ! Không làm gì hết! – Ken khoanh tay lại nhìn em rồi cũng cười.

-Trông Sếp cứ thế nào ấy!

-Không thích à ? – Ken lo lắng hỏi.

-Không, Sếp trông hiền! Mà không giống với… ý em là… thì là… Sếp giống mấy người lao động chân tay!!! – Moon để hai ngón trỏ chạm vào nhau lưỡng lự khi nói.

-Gì? – Hắn tức giận – À, sao nói thế? – rồi lại dịu giọng nhanh chóng, đã hứa sẽ không khiển trách, tay hắn còn giơ lên để chạm vào đôi má đang ửng hồng kia. Vừa mới chạm nhẹ, những ngón tay đã tê tê.

-Nhìn Sếp trông khỏe mạnh vô cùng! – Em tủm tỉm, đôi má cũng vì những ngón tay mà đỏ lên nữa.

-… – Hắn suy nghĩ câu nói, vậy ý là hắn giống nông dân rồi. Ken xoay người nhìn về phía bắp tay mình, thôi đúng rồi, trông hắn giống người làm bốc vác, có lẽ vì em đã quá quen với phong thái điềm tĩnh mà có phần độc đoán của hắn trong lớp vỏ bọc trước đây. Hắn tự thấy mình lúc này chỉ giống một người làm thuê cho Sếp lớn – người có nước da trắng.

-Nhưng… trông Sếp… hay lắm! – Em rụt rè.

-Hay là thế nào? – Phong độ lại được khôi phục khi hắn nghe thấy những gì em nói.

-Thì là trông Sếp dễ gần hơn…

-Thật không? Nhìn ta hiền quá ?

-Không! Sếp chẳng bao giờ hiền cả! – Em nhận xét chân thực, giờ với màu da khỏe khoắn này nhìn Ken vẫn đầy tham vọng, thậm chí còn mang một làn gió cuốn hút hơn

-Vậy thấy ta… đẹp không? – Hắn hỏi dò, nếu em nói là có thì có thể trước đây hắn không đẹp trong mắt em rồi, còn nếu câu trả lời là không, thì chưa bao giờ hắn đẹp cả.

-Đẹp… ạ! – Moon nhắm chặt mắt lại, để nói ra mà khó quá.

-Ha Ha!


XtGem Forum catalog